Chương trước
Chương sau
Tháng năm dài đằng đẵng, nước chảy ngược dòng vốn không thể trở về…
…………………………
Buổi tối, những vì sao lẻ loi mờ ảo trên cao, bên dưới con phố vẫn nhộn nhịp, cuộc sống cứ thế tiếp diễn, người ta hối hả trong guồng quay lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Gấp văn kiện lại, Lâm Hạo đứng bật dậy đi đến khung cửa, mở cửa sổ ra, cảm nhận ngọn gió bên ngoài đang gào thét dữ dội.
Giữa màn đêm phủ kín khắp nơi, dòng kí ức tựa luồng gió đông lạnh lẽo ập về trong tâm trí, nỗi đau trong lòng anh không gì khỏa lấp được, sâu thẳm trong ánh mắt là sự đau đớn và cô đơn.
Nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay, khoé môi anh khẽ cong lên nụ cười cay đắng.
Đây là thứ duy nhất thuộc về cô mà anh còn có thể giữ lại…
Nó là tình yêu cô dành cho anh, là ước hẹn mà cô dành cho anh…
Nhưng cô đã không còn ở đây nữa…
Buổi sáng hôm ấy, lúc thức dậy phát hiện cô lần nữa biến mất, anh không cách nào tin được, làm sao cô có thể mà ra đi biệt tăm như thế, làm sao cô có thể dễ dàng quên đi tất cả ngày tháng qua thậm chí còn một mực cho rằng cô bị người khác bắt đi.
Thế nhưng…đoạn băng ghi hình của bệnh viện đã phá tan toàn bộ mộng tưởng cùng lý trí của anh.
Anh rất muốn được gặp cô! Rất muốn biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra! Rất muốn biết biết bây giờ cô đang nghĩ gì.
Cho dù có phải nghe những lời trách móc nguyền rủa, tự mình chuốc lấy nhục nhã cũng không sao, không sao cả…
Hơn bảy giờ sáng, mặt trời vẫn kiên quyết chưa chịu ló dạng, thành phố bị phủ kín trong cơn mưa lạnh lẽo trắng xóa, anh vẫn điên cuồng tìm kiếm cô, nhưng đổi lại chỉ là sự vô vọng.
Cô dường như đã đi đến một nơi nào đó, chỉ cần không có bóng dáng anh…
Một đời này của anh, chỉ yêu cô, cũng chỉ cần cô.
Thế nhưng, người con gái anh yêu thương bằng cả sinh mệnh đã lần nữa lựa chọn rời bỏ anh, tổn thương anh…
Sao trên trời, trăng dưới nước tuy không thể chạm vào nhưng ít ra còn có thể nhìn thấy, còn anh, không còn được nhìn thấy nụ cười của cô, ánh mắt của cô, ngay cả hơi ấm mỏng manh của cô cũng không thể cảm nhận được nữa rồi…
Hóa ra, điều đau khổ nhất trên thế gian này không phải là không có được thứ gì đó, mà là vào lúc hạnh phúc nhất lại để vụt mất đi.
Suốt gần một tháng qua, chưa từng một giấc mơ nào của anh mà không có bóng hình cô, chưa có một giấc mơ nào của anh không mở đầu bằng hình ảnh trong những tháng năm hạnh phúc nhất ấy và kết thúc bằng sự lạnh lẽo và đau đớn cùng cực.
Trên thế gian này, liệu còn có hai trái tim chân thành đến cuối cùng sẽ ở bên nhau.
Anh đã từng tự hỏi điều đó, cũng muốn bản thân có thể tin…
Nhưng mà rõ ràng…
Tháng năm dài đằng đẵng, nước chảy ngược dòng vốn không thể trở về…
Những chuyện xảy ra năm đó đã trở thành vết sẹo, trở thành nỗi đau tê tái khắc sâu trong lòng Phương Ly mà thời gian cũng không thể nào chữa lành.
Có nó, yêu cũng thành hận, có nó, cả đời cô cũng sẽ không quay về bên anh.
Bao nhiêu tiếc nuối đều để lại trong bốn chữ hữu duyên vô phận.
Tuy nhiên, đối với lần ra đi này của cô, anh không còn giống như trước kia tự nhốt mình trong phòng, không gặp bất cứ ai, tìm đến men rượu làm bạn cả ngày lẫn đêm nữa mà thay vào đó là vùi đầu vào công việc.
Anh cũng không muốn trở về nhà bởi vì ở nơi đó, mỗi một vật dụng, mỗi một ngóc ngách không gian đâu đâu cũng tồn tại bóng hình cô, nhưng lại không có cô…
Anh sợ mình sẽ không thể kìm lòng được cảm giác đau đớn…giống như là sinh mệnh đã bị cắt đứt rồi.
- Thưa phu nhân, bà không thể vào được đâu, giám đốc đang…
Cánh cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy mạnh ra, tiếng đế giày cao gót khi chạm nền tạo thành tiếng vang, kèm theo đó là hai bóng dáng xuất hiện
- Thưa giám đốc, tôi đã nói Giang phu nhân đợi một chút để thông báo với anh…nhưng mà…
- Không sao, cậu đi làm việc của mình trước đi.
Trợ lý nghe vậy liền ra ngoài đóng cửa lại.
Người phụ nữ với mái tóc được búi cao, gương mặt diễm lệ lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng đầy thu hút tiến đến cạnh anh, đôi mắt sắc lạnh giận dữ, chất giọng cất lên đầy châm biếm
- Tôi nghe nói tháng trước cậu làm việc quá độ dẫn đến suy kiệt phải nhập viện thời gian dài. Nhưng xem ra bây giờ trông có vẻ như không có chuyện gì.
Lâm Hạo vốn đã dự định sau khi xuất viện sẽ lập tức đi gặp bà ta để giải quyết tất cả mọi chuyện, sau đó sẽ ở bên cạnh Phương Ly mãi mãi.
Nhưng bây giờ, điều đó còn có ý nghĩa gì nữa đâu…
Anh ngẩng cao đầu nhìn vào người phụ nữ đối diện, hơi cong môi đáp
- Tôi xuất hiện trước mặt phu nhân trong bộ dạng khỏe mạnh chắc khiến bà thất vọng rồi. Nhưng hôm nay bà cất công đến tận đây chắc không phải chỉ đơn thuần muốn xem tình hình sức khỏe của tôi.
Giang phu nhân nghe vậy sắc mặt liền đanh lại, lấy ngay ngay trong túi xách ra một vật màu đỏ chói mắt, không đưa trực tiếp cho anh mà quăng thẳng lên mặt bàn sang trọng bằng kính, ở nơi cách tầm mắt anh không xa.
Lâm Hạo theo quán tính bàn tay đưa lên muốn chạm vào nhưng khi nhưng khi nhận ra đó là gì cũng như nhìn thấy dòng chữ được in bên trên thì bàn tay từ bình thường chuyển sang run rẩy rồi cứng đờ.
- Lễ cưới đã được định ngày lại rồi. Hôm đó, tôi muốn cậu có mặt để chứng kiến hạnh phúc của con gái tôi, nhìn nó gả cho người con trai sẽ dùng cả đời để yêu thương chăm sóc nó. - Giang phu nhân nói rõ ràng rành mạch như không muốn anh nghe sót chữ nào, nét mặt lộ rõ sự vui vẻ vô cùng.
Lâm Hạo bật cười nhưng trong lòng chua xót chát đắng
- Phương Ly sẽ hạnh phúc sao? Bị ép đến bước đường cùng phải gả cho một người mà cô ấy không yêu, có một người mẹ ruột ở bên cạnh ngần ấy năm nhưng chưa một lần mảy may nghĩ đến chuyện sẽ nhận lại mình mà thay vào đó là rắp tăm lập ra một kế hoạch chu toàn, cưới mình vào nhà với danh nghĩa mẹ chồng con dâu. Loại kịch bản này, tôi còn tưởng chỉ có trên phim.
Giang phu nhân trừng mắt nhìn anh đầy phẫn nộ, giọng nói như gào thét lên - Thế thì sao? Vẫn tốt hơn gấp trăm lần là ở cùng cậu. Đừng quên mẹ của cậu là hung thủ đã hại hết ba con bé, khiến gia đình tôi gánh chịu nổi đau ly biệt, khiến con gái tôi lớn lên trong tủi nhục bị người đời mỉa mai khinh bỉ, khiến ước mơ của nó suýt chút nữa là bị hủy hoại hoàn toàn. Vậy mà cậu còn dám ôm ấp hy vọng đáng khinh bỉ có thể cùng con gái tôi kết hôn sinh con, ngày nào tôi còn sống trên đời thì tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.
Lâm Hạo cảm thấy những lời này nực cười vô cùng
- Vậy còn phu nhân, Giang phu nhân đây có dám nói bà không nằm trong đám người đó, chưa từng dùng những lời cay nghiệt thậm tệ nói về Phương Ly hay xem thường xuất thân của cô ấy. Cũng chưa từng bảo cô ấy trèo cao khi dám quen biết với Giang Tuấn, chưa từng bắt cô ấy vĩnh viễn cút khỏi tầm mắt bà, và cũng chưa từng tát cô ấy?
Nghe đến đó, khóe môi Giang phu nhân giật giật, nét mặt cứng đờ tối sầm lại, lòng bất giác chùn xuống, cảm giác đau nhói tận trong tim, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh được
- Tất cả những chuyện khi đó chỉ là hiểu lầm thôi. Bây giờ, mọi hiểu lầm đều đã được hóa giải, tình cảm mẹ con chúng tôi rất tốt, giống như những cặp mẹ con khác trên đời. Nếu không tin cậu có thể hỏi Phương Ly.
- Hiểu lầm? Dễ nghe như vậy sao? Vậy còn mẹ tôi? Những sai lầm của mẹ tôi đều không phải do cố ý nhưng mẹ tôi đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình rồi, tại sao bà vẫn không hài lòng, tại sao còn nhất quyết dồn tôi và Phương Ly vào địa ngục không lối thoát?
- Mạng sống sao? Đừng nói là một mạng, hạng như cô ta có chết một trăm lần cũng không đền hết tội của mình. - Bà cay nghiệt nói
_RẦM
Lâm Hạo nghe bà nhục mạ mẹ mình thì lửa giận nổi đùng đùng, bà ta mắng anh thế nào anh cũng có thể nhịn nhưng tuyệt đối không được nhục mạ mẹ của anh.
Bàn tay anh siết lại đập mạnh xuống mặt bàn sau đó dường không mở ra được nữa
- Bà câm miệng cho tôi. Nếu như bà không phải mẹ ruột của Phương Ly thì tôi đã không để bà bình yên mà bước ra khỏi đây rồi!
- Tôi không tin là cậu dám làm thế! Hơn nữa giờ phút này, cho dù cậu có đánh chết tôi cũng chẳng thể thay đổi được gì, càng khiến Phương Ly thêm oán hận cậu đến chết khi biết được sự thật tôi là mẹ nó.
- Bà thật đê tiện, bà xứng đáng làm mẹ cô ấy sao?
- Vậy thì sao? Nhìn xem, dưới sự sắp xếp của tôi, suốt gần một tháng qua con bé mỗi ngày đều rất vui vẻ đón nhận hôn lễ, cũng không hề mảy may có ý định gặp mặt cậu hay rời khỏi Giang Tuấn. Con bé thuộc về ai kết quả chẳng phải đã quá rõ ràng. Kiếp này, thậm chí là kiếp sau nữa cậu cũng đừng mong thắng được tôi. - Giang phu nhân đầy tự tin nói kèm theo nụ cười đắc thắng ở trên môi
- Bà sai rồi, tôi thua là vì tôi không giống bà, cho dù muốn ở bên cạnh Phương Ly đến mức nào tôi cũng sẽ không lợi dụng cô ấy càng không bao giờ hủy hoại cô ấy.
- Cậu câm miệng cho tôi! - Bà trừng mắt hét lên
- Còn bà, lúc nào mở miệng là vì Phương Ly nhưng chính tay bà đã đẩy cô ấy vào con đường không có lối thoát, không chỉ trong quá khứ, hiện tại mà còn cả phần đời sau này. Thậm chí để đạt được mục đích bà bất chấp cả, lợi dụng mẹ tôi, lợi dụng Lạc Lạc, lợi dụng Lưu Nhã Đình, lợi dụng Giang Tuấn, giờ đây còn muốn lợi dụng cả tôi?
- Cậu nói cái gì mà chẳng được chứ? Cậu có biết truyền thông ngoài kia vẫn không dừng bàn ra tán vào về mối quan hệ của cậu và Phương Ly, nói nó trước khi cưới vẫn mập mờ vụng trộm cùng cậu, đủ thể loại khó nghe.
Giang phu nhân rốt cuộc không nhịn được nữa nói thẳng ra mục đích hôm nay mình đến đây
- Tôi không muốn con gái mình lúc gả đi phải chịu điều tiếng như vậy. Nếu cậu thật sự yêu Phương Ly thì đây là điều duy nhất mà cậu có thể làm cho nó. Hãy xuất hiện ở hôn lễ, uống rượu mừng, sau đó nói câu chúc phúc để triệt để xóa tan dư luận đi.
- Mọi chuyện ra thế này chẳng phải đều là tác phẩm của bà sao? Đừng tưởng tôi không biết, đoạn video trong họp báo hôm đó là do bà cho người bố trí, đến sự xuất hiện có vẻ như là trùng hợp của Giang Tuấn giải vây cho Phương Ly rồi quỳ xuống nói lời cầu hôn cũng do một tay bà sắp xếp.
- Thế thì sao? Cho dù cậu có đem chuyện này nói ra cũng không có ai tin đâu! - Giang Phu Nhân thốt lên, ánh mắt sa xầm xuống.
- Tôi chỉ thấy thật bất công cho Phương Ly khi có một người mẹ như bà, còn Giang Tuấn, cậu ta yêu thương kính trọng đối xử với bà chẳng khác nào mẹ ruột đổi lại bà chỉ xem cậu ta là một con cờ mà tùy ý điều khiển. Bà lợi dụng, làm tổn thương hết người này đến người khác giống như cả thế giới này đều nợ bà. Thế nhưng rốt cuộc người không đáng được tha thứ nhất chính là bà!
Nghe những lời đó, Giang phu nhân giận đến run cả người, nhưng không muốn để người đối diện biết được sẽ khinh thường nên bỏ lại câu nói rồi lập tức rời khỏi
- Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, nếu như cậu xuất hiện ở buổi hôn lễ tôi nhất định sẽ xem cậu như khách quý mà tiếp đãi một cách chu đáo nhất, còn không, thì xem như là cậu không có phúc để mà hưởng vậy.
Cánh cửa đóng sập lại.
Giữa căn phòng trống vắng chỉ còn mỗi một mình mình, đôi mắt Lâm Hạo lại trầm mặc như màn đêm nhìn về phía vật thể màu đỏ nằm lạnh lẽo trên mặt bàn, trái tim âm thầm nhỏ một giọt lệ
Giá mà có một ngày, tên cô cùng tên anh...cũng được đặt cạnh nhau như thế…Giá mà có một ngày như thế…
……………….
Cùng đêm ấy, cũng dưới ánh trăng đó, ở một không gian khác.
Một cô gái đứng bên cửa sổ phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lẻ loi và cô độc giữa bầu trời đêm thăm thẳm, chăm chú say mê, bóng cô nghiêng nghiêng đổ dài trên sàn nhà hoà vào màu đen tĩnh lặng của màn đêm.
Dường như cô đã đứng đó rất lâu rất lâu, gió đêm thổi mạnh làm tấm rèm mỏng tung bay lất phất, thân thể mỏng manh cũng muốn bay theo cơn gió ngoài trời kia.
Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy nếu được biến thành gió thì tốt quá.
Gió không buồn thương, gió không ưu phiền, gió tự do tự tại bay khắp thế gian, gió được tự do theo đuổi hạnh phúc của bản thân mình, không ai hay thứ gì có thể trói buộc, cho dù là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai…
Có tiếng gõ cửa truyền đến từ sau lưng, cô cũng không quay đầu lại vì biết chắc rằng đó là ai.
Chàng trai nhìn thấy cô, bờ môi khẽ phác hoạ thành một đường cong hoàn hảo, sau đó nhẹ nhàng từng bước tiến tới bên cạnh
- Khuya lắm rồi, em nên đi ngủ đi. Còn nữa, ngoài trời gió lớn lắm, đừng đứng lâu quá cẩn thận kẻo cảm lạnh.
- Em đã ngủ nhiều lắm rồi, không thể ngủ được nữa.
Đúng vậy, những tháng ngày qua cô phát hiện mình đã mơ một giấc mơ thật dài, trong đó có đêm đen vô tận, trong đó có mùa đông giá buốt không điểm dừng, thật lạnh lẽo, thật đau đớn, đến nỗi lúc tỉnh giấc phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu rất lâu, bản thân không còn nước mắt để khóc nữa.
Không còn là cô bé Phương Ly mười sáu tuổi lựa chọn chạy trốn khỏi vận mệnh…
Lần này, cô sẽ một mình đối mặt tất cả.
- Cảm ơn anh. Em sắp phải đi rồi. Hy vọng anh vẫn không quên chuyện đã hứa với em. - Phương Ly nói, đôi mắt vẫn thản nhiên không một chút đau buồn hay vui vẻ.
Nghe vậy, đôi môi người con trai hé ra một nụ cười
- Vậy là em đã đưa ra quyết định rồi à?
- Phải. - Phương Ly kiên định gật đầu.
Anh mỉm cười nắm lấy tay trái cô đặt giữa lòng bàn tay mình, giọng nói hơi trầm, như gần như xa vang đến bên tai cô
- Vậy nói anh nghe. Em muốn trả thù ai trước? Là người đã tàn nhẫn bỏ rơi em, tổn thương em đến chết đi sống lại hay là người đã người đã phụ lại lòng tin cùng sự kì vọng của em, lợi dụng việc em mất đi trí nhớ mà dựng chuyện lừa gạt chiếm đoạt em?
Anh nói xong vẫn chăm chú nhìn cô, không muốn bỏ qua biểu hiện nào trên gương mặt cô dù là nhỏ nhất.
Thật không dám tin khi nhắc tới nỗi đau khắc sâu vào xương tủy như thế mà cô vẫn bình thản như nước, trong ánh mắt tuyệt nhiên không để lộ bất kỳ một tia đau khổ hay oán hận nào.
Có đúng cô gái đang đứng trước mặt anh là người đã gào khóc thương tâm trong đêm mưa hôm đó?!
Bỗng dưng anh ước gì mình có khả năng nhìn thấu tâm tư của người khác.
Anh thực muốn biết là lúc này rốt cuộc cô đang nghĩ gì?
Lát sau, anh vươn bàn tay còn lại lên vuốt ve mái tóc mềm mượt, khóe môi hơi cong lên, nụ cười như ẩn hiện dưới ánh trăng, giọng nói nửa thật nửa đùa
- Không nói ra thì thôi, dù sao bây giờ em muốn làm gì cũng được, không còn ai dám ức hiếp hay cản đường em nữa đâu. Thịnh Thế là của em, anh cũng là của em…
Nghe đến đó, Phương Ly thu bàn tay bị anh nắm chặt về rồi ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, đôi mắt trong suốt dửng dưng
- Lần này trở về, có thế nào cũng là chuyện riêng của em, anh đừng xen vào.
Nói đi nói lại, cuộc đời là một vòng xoay định mệnh, luôn có những bất ngờ mà con người ta không thể lường trước được.
Sáu năm trước, sau khi trải qua biến cố và bị đưa đến một chân trời xa lạ không người quen biết, bơ vơ lạc lõng giữa đất trời bao la, cô đã âm thầm thề với lòng, từ nay về sau nhất định phải kiên cường, dùng sức lực của bản thân để kiếm thật nhiều tiền, có được chỗ đứng trong thế giới này, không dựa dẫm hay để bất kì ai được phép khinh thường, chà đạp, ức hiếp mình nữa.
Thật không ngờ có ngày, mọi thứ lại đến theo cách này…
- Cho dù em có quyết định thế nào anh cũng ủng hộ em. Nhưng anh mong với quyết định đó, em sẽ không làm tổn thương cũng không đánh mất chính bản thân mình.
- Anh đã giúp em hẹn với chị hai chưa?
Dường như không cách nào đáp lại lời anh hoặc giả không tìm được câu nào phù hợp, Phương Ly liền nói sang chuyện khác
- À. Chị của em cũng thú vị lắm! Rõ ràng đã từng gặp anh rồi, biết anh là ai vậy mà hết mắng anh là biến thái rồi lại bắt cóc, còn hỏi anh cần bao nhiêu tiền chuộc mới chịu thả em ra?
- “…’’
- Rồi…anh trả lời thế nào?
Người nào đó hiên ngang đáp
- Anh thuận nước đẩy thuyền, bảo cô ấy mang tiền chuộc đến chuộc em về luôn…Hay là đến lúc đó em đóng giả luôn là bị anh bắt xem thế nào?
- Phương Ly ‘’…’’
Sự tình ra thế này khiến Phương Ly không cách nào ngờ đến được, nhưng ngẫm kĩ lại, sự sắp xếp của cô lại hợp lý ngoài mong đợi
- Hứa với em, sau khi em đi, anh giúp em chăm sóc tốt cho chị hai có được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.