_XOẢNG…
Tiếng động mạnh vang lên phía sau cánh cửa cắt đứt câu nói của Vân Hà…
Có thứ gì đó vừa rơi xuống va chạm mạnh với nền đất…
Giang phu nhân cùng Vân Hà thất kinh nhìn ra phía cửa…
- Là ai vậy ?
Do cửa phòng chỉ mở được phân nửa, thêm vào đó Phương Ly nghe theo lời Ngọc Mai trước khi đến khoác lên người bộ đồng phục y tá của bệnh viện, tay cầm khay đựng thuốc và dụng cụ y tế, trên mặt đeo khẩu trang kín mít nên Giang Phu Nhân chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng, không nhìn rõ được là ai cũng như không hề mảy may nghi ngờ. Vân Hà hệt như thế.
Tuy vậy, hành động vừa rồi của Phương Ly gây nên tiếng động khiến bà vô cùng khó chịu nên mới đứng dậy ra ngoài định dạy dỗ mấy câu.
Ngón tay Phương Ly nắm chặt, bàn tay đang run rẩy từ từ nhói đau, nhịp tim tăng dồn dập theo từng bước chân bà hướng về phía mình.
Cô lúc này rất muốn hét lên thật to “Xin phu nhân đừng ép chị ấy phải kết hôn với Giang Tuấn nữa, con mới chính là Phương Ly”.
Nhưng…cổ họng như bị bàn tay ma quái nào đó bóp chặt, không sao bật thốt nên lời.
Và sau đó, cô lại muốn lập tức rời khỏi đây cùng với mớ cảm xúc hỗn độn trong đầu mình, giống như một bản năng, nhưng mà, khi phát hiện ra bà chỉ còn cách mình có vài bước chân, mang theo ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc thì tay chân cô không sao cử động nỗi.
Ngay lúc nửa còn lại của cánh cửa sắp được đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803331/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.