Căn phòng rộng lớn được bao phủ bởi luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ, không gian yên lặng chỉ vang đến tiếng hít thở nhẹ.
Bên cạnh chiếc giường bệnh quen thuộc, Phương Ly đút từng muỗng cháo cho Lâm Hạo ăn, cẩn thận tỉ mỉ để không làm đổ ra ngoài. Cứ như thế, chẳng mấy chốc chén cháo đã vơi hơn phân nửa.
Bầu trời đêm bên ngoài khung cửa sổ điểm xuyến vài vì sao lấp lánh, không gian thoáng đãng mát mẻ làm con người ta trở nên thoải mái thanh thản hơn nhiều.
Thế nhưng Phương Ly lúc này lại giống như một đóa hoa đẹp tươi bị cơn mưa vùi dập, tĩnh lặng nhưng không chút sức sống.
Một phần là vì mấy ngày qua mệt mỏi chăm sóc anh, đợi anh tỉnh lại, một phần là từ sau cuộc chạm mặt vào lúc sáng với Lưu Nhã Đình tới giờ cô chẳng có tâm gì, buổi trưa chỉ uống ly sữa cho đến tối.
- Em sao vậy, có tâm sự gì à? - Lâm Hạo trầm mặc lặng lẽ nhìn cô
Phương Ly hơi khựng người một chút rồi nở nụ cười tươi như hoa nhưng anh cảm giác nụ cười ấy vô cùng mất tự nhiên
- Không có, mấy hôm nay thiếu ngủ nên hơi mệt một chút thôi.
Lâm Hạo nhướng mày nhìn cô như bảo cô nói nhưng rốt cuộc anh cũng không đem chuyện này nói ra, chỉ nhẹ nhàng hỏi
- Vì sao từ trưa đến giờ em không ăn gì cả vậy?
- Em…em…Phương Ly ấp úng không biết đưa ra lý do nào đành tùy tiện nói đại - Em đang giảm cân!
Lâm Hạo nghe vậy có chút giật mình nhìn cô chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803320/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.