Nhà hàng kiểu Pháp.......
Sau khi gọi món, trải qua nửa ngày, cả hai cô gái vẫn nhìn nhau không nói câu gì, đến khi phục vụ đem thức ăn ra thì Phương Ly mới có phản ứng.
- Cảm ơn.
- Thời gian qua em vẫn khỏe chứ? - Khi người phục vụ rời đi, Lưu Nhã Đình mỉm cười hỏi
- Không khỏe thì đâu có ngồi trước mặt chị như thế này được.- Phương Ly hơi cong môi đáp.
- Thằng bé Lạc Lạc học chung lớp với Hinh Hinh là con trai ruột của em à? Chị không nghĩ là em lại sớm kết hôn và có con trai lớn vậy rồi!
Đằng sau nụ cười bình thản nhẹ nhàng của Lưu Nhã Đình là sự khẩn trương và hoang mang tột độ.
Từ cái hôm tình cờ gặp lại nhau ở cổng trường mẫu giáo đến nay tâm trạng cô lúc nào cũng bất an không yên.
Thằng bé đó rõ ràng đường nét gương mặt mười phần thì đến chín phần giống Phương Ly này, vừa nhìn đã biết là quan hệ ruột thịt, quan trọng nhất là cô còn dò hỏi được cô giáo chủ nhiệm và biết được rằng hồ sơ nhập học của nó không có điền họ tên cha.
Phương Ly bỏ đi sáu năm, thằng bé đó lại khoảng năm tuổi.
Nếu như vậy, thì chẳng phải khả năng lớn nhất là...
Dù đã ngàn lần tự trấn an với mình rằng Lâm Hạo không phải là người như vậy, nhưng mà, nhưng mà...cô vẫn không cách nào khiến bản thân có một giấc ngủ yên.
Phương Ly nhếch môi, đôi mắt đầy vẻ mỉa mai giễu cợt
- Lưu Nhã Đình, chị đang diễn kịch cho ai xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803246/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.