Thời gian chính là thứ con người ta dù có bao nhiêu tiền bạc, bao nhiêu của cải cũng không cách nào níu giữ được, lại càng không có cỗ máy thời gian mang ta trở về quá khứ, trở về phút giây ta sai lầm mà sửa sai, trở về phút giây hạnh phúc để mà tận hưởng thêm hạnh phúc đó.
Đời người như một giấc mộng, đúng đúng sai sai, ân ân oán oán cũng không thoát khỏi quy luật dòng chảy thời gian.
Đối với một số người, thời gian là thứ tàn nhẫn và khắc nghiệt nhất.
Muốn dùng thời gian để lãng quên nỗi đau, nhưng trái lại nỗi đau càng thêm khắc sâu.
Có những thứ tưởng chừng có thể níu giữ, rốt cuộc lại phải buông tay.
- ---- SÁU NĂM SAU------
Tại sân bay lớn của trung tâm thành phố.
Cánh cổng sân bay vừa mở, một người con gái bước ra liền thu hút mọi ánh nhìn.
Cô gái xinh đẹp rạng ngời, mái tóc óng mượt như dòng suối xõa ra tự nhiên, làn da trắng mịn tỏa sáng dưới ánh nắng vàng nhạt của buổi sớm mai, khuôn mặt dù bị cặp kính râm che khuất nhưng vẫn nhìn ra được những đường nét rất xinh đẹp, đôi môi hồng rạng rỡ.
Sáu năm, thời gian không dài không ngắn, nhưng cũng đủ khiến vẻ đẹp trời phú của cô vào thời khắc này tỏa sáng rực rỡ nhất.
Thậm chí chỉ cần một cái chớp mi, một cái mím môi cũng làm người đối diện bị hút hồn người đến đờ đẫn.
- Vợ yêu ơi!
Chỉ cần đơn giản ba chữ, không cần ngẩng mặt lên cô cũng biết là ai đang gọi.
Sáu năm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803242/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.