- Giang phu nhân, bạn của mẹ đã sắp xếp cho mẹ ở đây, con dọn đến đây ở cùng với mẹ nhé, chúng ta sẽ không về quê nữa!
- Mẹ nói sao cơ, con…cùng mẹ ở đây?
Nguyện vọng của Phương Ly là được sống cùng với mẹ, nhưng khi vừa mới tỉnh lại bà nhất mực muốn ở lại dưới quê còn cô thì không thể bỏ học nên ở lại trên này.
Nào ngờ bây giờ lại có thể thực hiện được điều đó.
- Phương Ly, những chuyện buồn con đừng nghĩ nữa. Ngoan nào, có mẹ ở đây. - Bà Thư đưa tay vuốt mái tóc của cô, trong lòng đau đớn khôn nguôi
- Mẹ, có phải…mẹ biết chuyện rồi không?
- Lúc nãy…thiếu gia của con có gọi cho mẹ, nói là con đã rời khỏi đó…- Bà không nói ra vế sau, nhưng ánh mắt thể hiện bà đã thấu hiểu rõ những chuyện xảy ra
Phương Ly đưa tay quẹt mạnh nước mắt trên mặt, kiên cường nói
- Con có buồn chuyện gì đâu ạ. Từ bây giờ được sống với mẹ, con vui còn không hết nữa là…
Con bé ngốc này, sao có thể làm như không có gì được chứ?
Giang phu nhân từ nãy đến giờ vẫn ngồi sofa chứng kiến tất cả, khóe môi không tự chủ nhếch lên nụ cười hài lòng vì mọi thứ không nằm ngoài dự kiến.
- Phương Ly, con mau qua chào phu nhân đi. - Bà Thư nhắc nhở cô
- Phu nhân, con cảm ơn cô, thật lòng rất cảm ơn cô đã giúp cho con và mẹ.
- Ta và mẹ con xem nhau như chị em ruột, sau này hai mẹ con cứ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803236/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.