Hai má đỏ bừng xấu hổ, nhưng sự xấu hổ chẳng đáng là gì cho với nỗi lo sợ lúc này.
- Anh…anh định làm gì?
Lâm Hạo không trả lời, đôi mắt anh di chuyển xuống dưới chân cô rồi đột nhiên…kéo váy cô lên.
- Á, anh làm cái gì vậy? - Phương Ly trừng mắt lặp tức túm váy lại hét lớn
Nếu là người khác có phải cô nên tát cho anh ta một cái thật mạnh rồi vùng chạy khỏi đây sau đó báo cảnh sát không?
Nhưng hiện tại, cô thật sự mệt lắm, mệt đến mức cả cơ thể không thể nâng lên được nữa.
Biết anh không thuận mắt lắm khi cô mặc váy quá ngắn nên hôm nay Phương Ly đã chuẩn bị cho mình một chiếc váy dài phủ xuống dưới nhưng hiện tại nó đã bị anh kéo đến sắp qua đầu gối.
Hành động này…cô nên hiểu thế nào đây?
Không, phải nói là cô còn có thể hiểu nó theo hướng khác không?
- Làm chuyện cần phải làm!
Lâm Hạo trả lời thản nhiên như một lẻ thường tình còn cô thất kinh không dám tin vào câu mình vừa nghe.
Hỏi cô có yêu anh không rồi đột ngột làm thế này, không phải anh muốn cô chứng minh tình yêu của mình bằng cách đó chứ.
- Không được, anh bỏ tay ra đi! - Cô cố thủ giữ chặt lấy váy, gương mặt hiện rõ nét hoảng loạn
- Đến thế này rồi mà còn bảo không được, lấy tay ra cho anh.
- Không!
- Đừng lo, anh sẽ nhẹ tay.
Đầu óc choáng váng khiến hai tay buông thõng khi nhớ đến những lời Giang Tuấn nói khi nãy
"Cuộc đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803216/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.