- Này, anh có đang nghe em nói không đấy?
Lâm Hạo không trả lời cô nên Phương Ly đành quay sang xem anh đang làm gì.
Khi đó có thể là ánh sáng buổi sớm có phần lóa mắt cô cũng không nhìn rõ nét mặt anh ra sao nhưng trong lòng cứ thấy dâng tràn lo lắng, bất an không yên.
Thật kì lạ!
Nhã Đình đang kí tên thì dường như cảm giác được điều gì đó nên ngẩng mặt lên
Giây phút đó
Muôn ngàn ánh sáng trên thế gian này như đang nhảy múa tán loạn trước mặt cô rồi hội tụ lại một điểm.
Thân thể cô rúng động, đầu óc hoàn toàn trống rỗng
Dáng vẻ đó
Gương mặt đó
Bất kể người con gái nào nhìn thấy cũng muốn đem hiến tặng trái tim.
Nhưng mà không còn giống trước kia nữa, ánh mắt vốn dịu dàng của anh giờ đây như một cơn gió đêm lạnh băng thổi qua người cô, lạnh đến mức cô chịu không nổi nữa phải rùng mình.
Dẫu vậy, đôi chân chưa khi nào như lúc này vẫn muốn chạy về phía trước.
Chỉ đáng tiếc, bị kẹt giữa đám đông hỗn loạn, cô một bước cũng không thể nhích được, chỉ đành trơ mắt nhìn người con trai đó nắm tay người con gái khác…
Quay lưng lại…
Tuyệt tình rời khỏi…
Không chút lưu luyến…
Giống như cái cách mà hai năm trước cô đã rời bỏ anh…
Nhã Đình hoàn toàn đờ đẫn, nỗi đau cứ thế siết chặt trái tim cô.
Anh luôn ở gần cô như vậy
Mà tại sao…ông trời không cho cô tìm được anh sớm hơn…
Và tại sao…
Trong bao nhiêu cô gái trên thế gian này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803210/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.