- Mẹ.
Giang Tuấn đẩy cửa bước vào phòng.
Trên chiếc giường trắng tinh của bệnh viện, một người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt đang hướng ánh nhìn xa xăm về phía cửa sổ, vừa nghe tiếng bước chân anh đã vội vã quay đầu lại
- Bác sĩ vừa bảo ngày mai là mẹ có thể xuất viện. - Anh lại nói
- Mặt con bị sao vậy, đến đây mẹ xem, là ai đã đánh con? - Bà hốt hoảng khi nhìn thấy vết bầm
- Không sao ạ, ở trường có bạn đánh nhau, con can ngăn thì vô tình bị đánh trúng. - Giang Tuấn bước đến ngồi cạnh giường, cố bịa lý do để bà yên tâm
- Lần sau nếu có thấy bạn học đánh nhau thì phải gọi thầy cô đến, con làm mẹ lo lắm có biết không? Đã xức thuốc chưa, hay là để mẹ gọi bác sĩ kiểm tra cho con. - Bà lo lắng khẩn trương
- Không sao ạ, con đã xức thuốc rồi!
Giang Tuấn nhẹ nhàng nắm tay bà.
Rất nhiều người ở ngoài kia chỉ nhìn thấy vẻ uy nghiêm, lạnh lùng, cao quý, xa cách của bà mà không nhìn thấy bà của lúc này, đối với anh dạt dào tình cảm thế nào, cư xử chẳng khác gì con ruột ra sao.
Đó chính là lý do từ nhỏ đến lớn anh chưa từng muốn bà phiền lòng vì bất kì điều gì. Nhưng hôm nay…
- Mẹ, con cũng lớn rồi, nếu có chuyện gì mẹ cứ chia sẻ với con đi.
- Con nói vậy là sao?
Giang Tuấn móc ra trong túi áo khoác một vật, đưa đến trước mặt bà
- Lúc nãy con cùng chị giúp việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803188/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.