Hôm qua sau khi trở về nhà Phương Ly mệt mỏi tắm rửa sạch sẽ rồi thu mình ngồi thẫn thờ trên giường rất lâu, rất buồn về việc không được tham gia cuộc thi, không thể thực hiện ước mơ của bản thân cũng như lời hứa với mẹ. Nhưng cứ hễ thấy nụ cười của Ân Ân, được ôm con bé vào lòng thì mọi thứ cũng vơi bớt.
- Phương Ly hôm nay cậu muốn ăn gì uống gì mình sẽ khao hết! - Ngọc Mai giơ tờ menu trong căn teen quay mấy vòng trước mặt cô
- Thôi, mình uống nước được rồi, mình không đói.
- Lăng Thiếu Dương gọi cho mình tự thú trước bình minh rồi. Xem mình là cái thùng rác, nói hết ba mươi phút. Lỗi không phải ở cậu mà, rồi cậu sẽ tìm được cơ hội khác tốt hơn thôi.
- Cảm ơn cậu, Ngọc Mai.
- Có gì thì cứ nói với mình, đừng có im lặng rồi chịu đựng mọi thứ.
Ngọc Mai thở dài một cái rồi nghiến răng nói tiếp
- Nhưng bực mình ở chỗ hôm qua có người lớp kế bên thi cùng cậu, bảo thấy cậu sắp đến giờ vào thi thì lại bỏ trốn, tin đồn đã lan đi khắp nơi rồi đấy, phải mà mình có thể nhét vào miệng mỗi đứa một cái bánh bao để họ câm hết lại.
Bỏ trốn sao? Những người này suy diễn hay thật.
Thế mà lại đúng như Ngọc Mai nói, chỉ vài phút sau, xung quanh cô bốn bề là tiếng cười mỉa mai châm chọc
"Biết ngay là không có tài năng gì mà, đăng kí chỉ để làm màu thôi."
"Nghe nói mẹ anh Giang Tuấn là giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803142/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.