Mùa đông năm ấy, từng đợt gió rét như cắt vào da thịt, lạnh đến mức không ai muốn bước ra ngoài đường.
Trong khi nhà nhà người người quây quần bên lò sưởi, hay cùng nhau ăn bữa cơm ấm cúng thì có một cô bé khuôn mặt nhỏ nhắn xinh như thiên thần, má lúm đồng tiền đáng yêu bị đưa đến rồi bỏ lại ở cô nhi viện.
Khi ấy cô bé được 4 tuổi.
Cô bé ít nói ít cười, trong khi tụi con nít ở cô nhi viện xúm lại trò chuyện, nô đùa với nhau thì chỉ riêng cô ngồi nép mình trong một góc, không thể một lần hòa mình vui vẻ được.
Ngay cả khi bị đứa trẻ nghịch ngợm khác chọc phá cô cũng chẳng hề phản kháng. Đôi mắt đen láy lúc nào cũng chứa đựng nỗi buồn mà một đứa trẻ ở tuổi này vốn không nên có.
Thắm thoát đã 2 năm trôi qua, bỗng một ngày mọi thứ đến như một phép màu.
- Con à, có người muốn nhận nuôi con, con theo ta ra gặp người ấy đi. - Sơ nhìn cô bé mỉm cười hiền từ
Cô bé mở to đôi mắt tròn xoe kinh ngạc bởi vì những người đến xin nhận nuôi trước đây đa phần chẳng ai để tâm đến cô, một đứa trẻ lúc nào cũng lầm lầm lì lì, không thích nói chuyện với người lạ, lại gầy gò ốm yếu.
- Chị Phương, đứa trẻ này chính là đứa chị muốn tìm, con bé có hơi sợ người lạ nhưng là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn. - Sơ mỉm cười nhìn xuống phía cô
Cô ngước mắt nhìn lên. Người phụ nữ đứng trước mặt cô chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803131/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.