Ngày hôm sau anh đến quán mọi người lại hò reo lên.
"Cho một Phương Ly đến bàn số 3"
Vì ai đó mà bây giờ họ xem cô là món ăn luôn rồi đấy.
Cứ thế này mãi không được, cô thu hết can đảm đến trước mặt anh nói cho rõ ràng
- Rốt cuộc anh vì cái gì mà ngày nào cũng đến đây thế? Nhất định không phải vì đồ uống rồi, lần nào anh cũng bỏ dở nửa ly còn gì!
- "…" - Lâm Hạo uống trà, xem cô như vô hình
- Mấy bữa nay tan học tôi có đến trường mẫu giáo đứng ở cổng đợi Ân Ân, nhưng không thấy nó. Nó đi về quê chưa lên à, nó có khỏe không? - Giọng cô đột ngột hạ xuống
Không có âm thanh nào đáp lại nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.
- Tôi muốn xin anh cho tôi nói chuyện với Ân Ân, tôi chỉ muốn nghe giọng con bé một chút thôi, một chút cũng được, nói một lời tạm biệt với nó rồi thôi…Tôi sợ đi mà không nói tiếng nào con bé sẽ buồn, sẽ khóc.
- "…"
- Tôi là thật lòng không phải giả vờ đâu. Anh mở miệng có được không?
- "…."
- Hay là anh đang khinh thường tôi không có tư cách nói chuyện với anh. - Cô bức xúc
- "…"
Mấy ngón tay cô đan đan vào nhau nét mặt thành khẩn khóe mắt bắt đầu đỏ lên. Cô không buồn vì anh khinh thường cô mà buồn vì anh không đồng ý với thỉnh cầu của mình.
Bé Ân đối với cô chẳng khác gì em gái ruột, ở bên cạnh nó cô như tìm lại cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803123/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.