Bước sang tháng mười một, từng cơn gió mang theo cái se lạnh đặc trưng của mùa đông bắt đầu thổi.
Phương Ly vẫn tiếp tục đến trường như bình thường, chỉ là tối qua ngủ ở chỗ mới không quen, cộng thêm cả đêm đều không thể vứt bỏ được suy nghĩ tại sao mình bị đuổi đi nên cứ lăn đi lăn lại trên giường.
Cũng may là chị gái với anh rể của Ngọc Mai đi du lịch, biệt thự để không nên cô tạm thời có thể đến đó ở rồi một buổi đi học thời gian còn lại làm thêm kiếm tiền qua tháng thuê một căn phòng trọ nho nhỏ.
Nói gì thì nói cô chỉ là một đứa con gái mới mười sáu tuổi đầu phải lưu lạc giữa cái thành phố đất rộng người đông này, ở trọ một mình có thể không sợ sao? Nhưng làm gì còn cách nào khác nữa.
Bước vào cổng đi được mấy bước đã thấy một đám đông con gái bu quanh một bóng dáng quen thuộc. Cô giả vờ như chẳng nhìn thấy gì, ngắm trời nhìn đất, nắm chặt quai cặp cất bước đi thẳng nhưng trời đâu có chiều theo ý người.
- A…Phương Ly của anh.
Tiếng gọi của Giang Tuấn làm cô giật bắn mình, sau đó là hốt hoảng.
Từ…từ khi nào anh ta đã đổi cách xưng hô đáng sợ như thế.
- Bánh của mấy em nhìn rất ngon nhưng xin lỗi anh có hẹn ăn sáng với bạn gái rồi. - Anh sau đó còn quay lại thông báo cho các cô gái một tiếng
Bọn họ trừng mắt giận dữ về phía cô, lầm bầm gì đó trong miệng rồi quay lại lớp học.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803121/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.