Cảnh Hảo Hảo mở to mắt nhìn Lương Thần trong xe, sắc mặt cô trở nên tái nhợt.
Cô biết, chuyện gì đến ắt sẽ đến… nhưng cô không ngờ anh lại đến nhanh như vậy. Cô vừa rời khỏi "Kim Sắc Niên Hoa" anh đã lập tức theo sau.
Lương Thần thấy Cảnh Hảo Hảo đứng đờ tại chỗ không nhúc nhích, anh cau mày, lặp lại câu ban nãy: "Lên xe!"
Cô nhận ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của anh, lại thấy toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả từng sợi tóc của người đàn ông trong xe đều toát ra vẻ nguy hiểm tột cùng.
Tay Cảnh Hảo Hảo siết chặt túi xách của mình, cô gian nan cất tiếng: "Tổng Giám đốc Lương, anh muốn nói gì thì cứ nói ngay đây đi! Tôi… tôi còn phải về nhà."
"Ha ha…" Dáng vẻ Lương Thần như vừa nghe được điều gì đó vô cùng buồn cười, anh nhếch môi cười khẽ: "Cô Cảnh, em đáng yêu thật đấy!"
Vẻ mặt anh đầy ý cười, miệng cũng đang mở lời khen ngợi nhưng Cảnh Hảo Hảo biết rõ anh không phải đang thật lòng khen cô bởi lẽ, tận sâu trong đáy mắt anh chỉ đọng lại sự lạnh lẽo như băng tuyết.
Cô mím môi, không dám hó hé gì.
Giây kế tiếp, toàn bộ ý cười trên mặt Lương Thần vụt tắt hẳn. Thay vào đó là dáng vẻ lạnh lùng và chất giọng trầm thấp đầy cảnh cáo: "Đừng để tôi lặp lại câu lúc nãy lần thứ ba!"
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy hai chân nhũn ra như không còn chút sức lực nào. Khoảnh khắc ấy, cô chỉ mong có cái hố để chui vào. Cô nhìn thấy sự mất kiên nhẫn càng lúc càng hiện rõ trên gương mặt đẹp trai tuấn tú của anh, đành hít thở sâu hai lượt rồi nhích từng bước nhỏ về phía xe anh.
Cảnh Hảo Hảo đi về phía ghế sau xe nhưng tay vừa toan mở cửa thì trong xe chợt vọng ra tiếng khóa cửa "cạch".
Âm thanh ấy rất nhỏ, song cũng đủ khiến Cảnh Hảo Hảo hốt hoảng như nai con, vội ngẩng đầu nhìn Lương Thần.
Lương Thần vắt một tay lên cửa sổ xe đã hạ xuống, một tay gõ lên bảng điều khiển, thong thả nói: "Ngồi ghế trước!"
Cảnh Hảo Hảo biết, bất luận bây giờ cô sợ hãi hay bối rối cỡ nào, cô đều trốn không thoát.
Đối mặt với "Thiếu niên thiên tử" của thành phố Giang Sơn - người chỉ cần cử động ngón tay cũng có thể bóp chết cô, điều cô có thể làm lúc này chỉ là phục tùng, sau đó chờ thời cơ để hành động, tùy cơ ứng biến.
Cảnh Hảo Hảo mở cửa bên ghế lái phụ, ngồi vào xe. Lúc này, sắc mặt Lương Thần mới dịu đi nhiều, tay anh nhanh nhẹn xoay vô lăng, xe hơi lùi về sau rồi chạy băng băng lên đường chính.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, hai người không ai nói với ai câu nào.
Lương Thần ngồi cạnh Cảnh Hảo Hảo, mùi hương thanh nhã đặc trưng trên người anh bao phủ xung quanh cô, khiến lòng cô càng bất an.
Cô nghiêng đầu, nhìn cảnh đêm vùn vụt lướt qua ngoài cửa sổ, lòng bắt đầu chùng xuống mãi không dừng.
Cô không biết Lương Thần muốn mang cô đi đâu, cũng như không biết, liệu mình có thể bảo vệ tốt bản thân không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]