Lương Thần tỏ vẻ như thể lúc này mới biết người gọi đến là ai: "Hóa ra là Hảo Hảo à? Sao rồi? Xử lý xong chuyện xấu giữa em và Thẩm Lương Niên chưa?"
Cảnh Hảo Hảo lại trầm mặc chốc lát, giọng lí nhí đáng thương: "Xử lý xong rồi…"
Cách chiếc điện thoại, Lương Thần vẫn có thể nhận ra sự bi thương qua giọng cô. Cô lưu luyến Thẩm Lương Niên đến thế cơ à? Sắc mặt Lương Thần lập tức u ám hẳn, anh lạnh lùng nói: "Tôi bảo tài xế đến đón em ngay."
Anh nói xong, không đợi Cảnh Hảo Hảo đáp lời đã cúp luôn điện thoại.
Cảnh Hảo Hảo nghe tiếng "tút tút tút" trong điện thoại mới khẽ thở phào, chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Cô biết, trong đoạn mở màn của vở kịch đêm nay, cô đã thành công qua mặt được Lương Thần.
Cô cũng biết, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa đong đầy đau thương của mình ban nãy đã chọc giận anh. Tuy nhiên, cũng chính nhờ vậy, anh mới cảm thấy chân thực và không thể nghi ngờ, đúng không?
Nửa giờ sau, điện thoại của Cảnh Hảo Hảo reo vang, màn hình hiển thị một số điện thoại lạ hoắc. Cô hơi khựng lại rồi nhấn nút nghe, đầu bên kia là giọng một người đàn ông: "Cô Cảnh đúng không ạ?"
"Cho hỏi ông là…?"
"Cậu Thần bảo tôi tới đón cô, hiện tôi đang ở dưới lầu nhà cô."
Cảnh Hảo Hảo đáp "vâng" rồi cúp máy. Cô nhìn xuống từ cửa sổ, thấy một chiếc xe màu đen đỗ dưới ngọn đèn đường dưới lầu, đèn trước đèn sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3125023/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.