Cảnh Hảo Hảo mím môi, cảm giác được tim mình đập rất nhanh, cô nhìn rõ môi của Lương Thần càng lúc càng gần mình. Ngay lúc cô nhắm mắt định quay đầu đi, giọng anh lại vang lên bên tai cô: "Đi tắm đi."
Nói xong, anh buông cô ra, khiến cả người cô bị ngả ra sau. Anh cầm một chiếc áo tắm ném lên người cô.
Cô đưa tay bắt được chiếc áo tắm nhưng cô cứ ngồi mãi trên xô-pha không nhúc nhích.
Lương Thần nhướng mày nhìn cô.
Lúc này, cô mới lí nhí nói: "Tôi… hôm nay tôi hơi không tiện…"
"Sao cơ?"
Lương Thần nhất thời chưa hiểu cô đang nói gì, đành hỏi ngược lại.
"Trưa nay vừa khéo cái đó của tôi đến..."
Cảnh Hảo Hảo nói lớn hơn một chút nhưng vẫn ra vẻ sợ hãi, không dám nhìn anh, "Cho nên… cho nên, không tiện."
Nói đến đây, cô quả thực không dám nhìn Lương Thần nữa. Thậm chí, cô cảm giác như tim mình đã ngừng đập. Tay cô siết chặt thành nắm đấm, không dám thở mạnh, lặp lại lần nữa: "Thật đấy, tôi không lừa anh đâu..."
Khoảng nửa phút trôi qua, Lương Thần thình lình kéo cô đến bên cạnh mình, đột ngột thò tay thăm dò trong váy cô, sờ thấy nơi đó quả nhiên được lót một lớp dày cộm, anh mới rút tay ra đặt bên eo cô, sau đó vùi đầu vào hõm cổ cô không nhúc nhích.
Lương Thần cảm thấy cả người như bị dội một chậu nước lạnh, nhưng chẳng những không thể dập tắt đốm lửa trong cơ thể anh mà ngược lại còn khiến nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3125021/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.