"Tiểu Noãn…"
"Suỵt!"
Kiểu Ôn Noãn giơ ngón tay chặn môi Thẩm Lương Niên.
Cô ta cúi đầu nhìn vào mắt anh, dụ dỗ: "Lương Niên, chúng ta từng ăn ở với nhau hai năm, thêm lần này cũng chẳng đáng là bao. Anh nhìn mình xem, phản ứng của lúc này của anh đang nói cho em biết, anh cũng muốn em… Nếu đã muốn, sao lại phải kiềm chế mình như thế?"
Dứt lời, cô ta lại cúi xuống khóa chặt môi Thẩm Lương Niên. Ngón tay sơn đỏ của cô ta giật phăng quần áo anh ra.
Thẩm Lương Niên khẽ bật hơi, ngay sau đó trở mình đè lên người Kiều Ôn Noãn…
***
Mười một giờ đêm, bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu.
Lúc này trời đã khuya, bệnh viện yên ắng lạ thường, từng ngọn đèn vàng được trải đều các khoảng trên hành lang.
Lương Thần tựa vào vách tường, ánh đèn mờ tối vừa khéo chiếu rọi ngay trên đỉnh đầu dìu dịu, hắt lên khuôn mặt anh tuấn hơn người ấy. Chỉ là sắc mặt anh không được tốt lắm.
Nghe thấy tiếng cửa phòng cấp cứu bật mở, anh vội ngẩng đầu lên, song vừa định đứng thẳng dậy thì chợt nhận ra hai chân của mình đã bủn rủn.
Cả đời anh chưa từng gặp phải tình trạng này bao giờ. Cuối cùng, anh đành gồng mình tựa vào tường hỏi: "Cô ấy… tình trạng của cô ấy thế nào?"
Đến khi cất tiếng, Lương Thần mới nhận ra giọng nói của mình khô khốc, thậm chí tim còn đang đập giục giã.
Bác sĩ điều trị chính tháo khẩu trang xuống cho hay: "Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124951/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.