"Hiểu… hiểu rồi ạ!"
Dương Thần vội vàng gật đầu.
Lương Thần không thèm nhìn anh ta lấy một cái, ôm vai Cảnh Hảo Hảo đi thẳng ra ngoài cửa.
Đùa à, đây là cô gái của anh đấy!
Cho dù có bị ức hiếp thì cũng chỉ có anh mới được quyền, người khác đừng hòng động vào!
Thấy anh đi ra ngoài, những người còn lại cũng vội vàng đi theo, Dương Thần đi cuối cùng.
Tiễn Lương Thần ra khỏi "Lưu Kim Tuế Nguyệt", anh ta mới đưa tay lau lấy lau để trán mình. Chuyện này rốt cuộc là sao?
Họ sai bảo vệ cản một người phụ nữ tên Cảnh Hảo Hảo nhưng sao lại xảy ra chuyện lớn như thế?
Anh ta nổi giận quát bảo vệ ngoài cổng: "Chẳng phải bảo mấy người ngăn Cảnh Hảo Hảo ư? Sao lại đi cản người phụ nữ của Tổng Giám đốc Lương chứ? Mấy người có biết suýt nữa thì hại tôi thê thảm hay không?"
"Thưa… Giám đốc Dương, người phụ nữ đó tên là Cảnh Hảo Hảo…"
Nghe thấy vậy, Dương Thần bỗng ngây người, sau đó chửi thề một tiếng rồi quay người vừa đi vào phòng làm việc vừa lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Ôn Noãn.
***
Lương Thần dẫn Cảnh Hảo Hảo đi thẳng đến trước xe riêng đang đỗ ở bãi đậu xe. Anh ngước nhìn trợ lý rồi chỉ vào chiếc xe đưa cô đến đây, nói: "Ba người lên chiếc xe đó trước đợi một lát!"
Nói xong, anh mở cửa xe, nhìn cô ra lệnh: "Lên xe đi!"
Cô không nói lời nào, chỉ trèo lên chiếc Land Rover cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124892/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.