Bị Lương Thần thô lỗ nhét vào xe, Cảnh Hảo Hảo ngã sấp lên ghế.
Dì Lâm vội đưa tay đỡ cô dậy.
Cô ngoảnh đầu sang nhìn anh, cất tiếng gọi: "Tổng Giám đốc Lương…"
"Tôi đã nói rồi, em về nhà trước đi! Chuyện này để tối tôi về rồi nói tiếp!"
Anh gắt gỏng cắt lời, sau đó ngẩng đầu lên gằn giọng quát nạt trợ lý đang ngây người bên cạnh: "Còn ngây ra đấy làm gì? Không mau khởi động xe đi, tôi phải quay về công ty!"
Nói xong, anh vung tay đóng sầm cửa xe nói với tài xế đang ngồi ở ghế lái: "Còn chú nữa, cũng ngây ra đó làm gì, không mau lái xe đi cho tôi!"
Tài xế thấy dáng vẻ anh như vậy, đợi trợ lý xuống xe, liền vội đạp ga, nhanh như một cơn gió chạy vút ra khỏi bãi đỗ xe.
Lương Thần nhìn chiếc xe dần dần biến mất mới đưa tay xoa mặt rồi quay người lên xe.
Lên xe xong, giống như bị ma xui quỷ khiến, anh chợt nhớ đến tiếng kêu ột ột từ bụng Cảnh Hảo Hảo lúc ở "Lưu Kim Tuế Nguyệt", lập tức bấm số gọi cho biệt thự lưng chừng núi, dặn người giúp việc chuẩn bị sẵn bữa trưa cho cô.
Cúp máy xong, anh nhíu mày, thật là quái lạ… Chẳng qua là một người phụ nữ, sao anh lại để tâm đến thế cơ chứ? Cô ăn hay không, đói hay không thì liên quan gì đến anh? Anh nhiệt tình gọi điện về nhà sai người giúp việc chuẩn bị cơm trưa cho cô làm gì?
Đúng là điên thật rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124885/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.