Đêm đó, Cảnh Hảo Hảo nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ với đống tâm sự chồng chất, trăn qua trở lại thế nào cũng không ngủ được. Thi thoảng liếc nhìn đồng hồ, mãi đến mười hai giờ rưỡi cô mới nghe thấy tiếng xe ngoài cửa sổ.
Lương Thần đã trở về.
Từ lúc trưa bị Lương Thần ra lệnh đưa về biệt thự, cô luôn thấp thỏm bất an, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến Thẩm Lương Niên, không biết liệu Lương Thần có tha cho anh hay không.
Cô sợ liên lụy đến Thẩm Lương Niên nên mãi vẫn không dám nói cho anh biết chuyện Lương Thần theo dõi mình, kết quả… điều cô càng không ngờ đến lại càng trở thành sự thật… Cô vẫn hại anh, hơn nữa còn khiến cho sự nghiệp đang lên của anh rơi xuống đáy vực trong phút chốc…
Ngay từ đầu, rõ ràng Lương Thần đã cảnh cáo cô không phải là đối thủ của anh ta, anh ta có cả trăm nghìn cách có thể hại chết Thẩm Lương Niên, sao cô lại không tin cơ chứ!
Đều tại cô cả, tại cô lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình. Nếu cô sớm biết "thức thời" chia tay anh và đi theo Lương Thần thì đâu có chuyện như bây giờ?
Nếu là trước đây, Cảnh Hảo Hảo chỉ mong sao Lương Thần đừng về biệt thự nhưng hôm nay cô lại đếm từng phút giây mong anh trở về.
Nghe thấy tiếng xe, cô lập tức xuống giường, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Vừa ra khỏi thang máy, đúng lúc nhìn thấy dì Lâm đang khom người lấy dép lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124878/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.