Thẩm Lương Niên vẫn còn online, anh trả lời tin nhắn của cô rất nhanh. Cô trò chuyện qua lại với anh hết câu này đến câu khác, phần lớn là những lời thăm hỏi nhưng cũng đủ khiến cho tâm trạng nặng nề gần đây của cô nhẹ nhõm đi nhiều.
Cô vẫn luôn để ý đến Lương Thần, khi anh kết thúc cuộc gọi, cô liền nhắn tin cho Thẩm Lương Niên: "Em ngủ đây."
Sau đó, cô vội thoát khỏi weibo.
Cô còn chưa kịp đặt di động xuống, Lương Thần đã đến bên giường hỏi cô: "Em làm gì đấy?"
Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh đặt di động xuống, đáp: "Không làm gì cả, lên mạng thôi."
Anh quét mắt qua màn hình di động của cô hỏi: "Lướt weibo à?"
Không biết có phải vì có tật giật mình hay không, tim cô chợt khẽ thắt lại, nhìn anh gật đầu, đáp: "Ừm."
Anh không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: "Không còn sớm nữa, tôi còn chút tài liệu chưa xử lí xong, em ngủ sớm trước đi."
"Ừm."
Anh không nói gì thêm, chỉ cúi xuống nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Cô bất giác ngước lên nhìn anh, đúng lúc ánh mắt hai người đối diện nhau.
Tay anh vẫn đặt trên chăn không rời đi, chỉ nhìn cô đăm đăm bằng đôi mắt sâu thẳm.
Bị anh nhìn như vậy, lòng cô thoáng cảm thấy căng thẳng, mắt đảo lung tung. Ngay lúc cô định xoay người đi, anh đột nhiên cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô.
Môi anh ấm nóng và ướt át, dừng lại giữa hàng mày của cô giây lát, mới tách ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124837/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.