Editor: Nguyetmai
Những chuyện trước đây giữa Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo mà anh ta đã kể cứ lởn vởn mãi trong đầu Lương Thần. Anh nhớ, lúc mình cho người đi điều tra Cảnh Hảo Hảo, trên tài liệu nhận được còn có một dòng rằng, khi Cảnh Hảo Hảo mới đến thành phố Giang Sơn, cô sống trong một căn nhà rách nát ở khu ngoại ô phía đông nam thành phố.
Khi đã có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Giang Sơn, anh đã từng đến chỗ ấy một lần. Anh đã ngắm trúng khu đất đó. Do khu ngoại ô phía đông nam quá nghèo khó, vậy nên người được tôi luyện trên thương trường như anh chỉ cần nhìn một cái là đã biết nơi đó dễ khai phá, có thể thu được lợi nhuận khổng lồ.
Lần duy nhất anh đến đó là để đi khảo sát thực tế. Nhà ở nơi này đều là nhà mái bằng, có vài căn còn phải đắp đất, có căn cửa đóng không chặt, thậm chí có căn đã vỡ hết cửa sổ.
Anh đến đúng vào mùa mưa của thành phố Giang Sơn. Dự báo thời tiết rõ ràng đã báo là trời quang mây tạnh, không ngờ đến nơi chưa được năm phút thì trời lại bắt đầu đổ mưa, mưa lại mỗi lúc một to. Anh vào tạm một căn nhà, vừa trú mưa, vừa bàn bạc giá tiền thu mua nhà với người ta, chưa được mười phút thì nhà đã dột.
Khi ấy, đối diện với hoàn cảnh nghèo túng như thế, anh lại không hề có cảm giác gì đặc biệt. Anh chỉ muốn giải tỏa nơi này, giúp cho người ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124769/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.