Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần cùng nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, lại nhìn thấy Tòng Dung và Thẩm Lương Niên đang bước ra từ khách sạn Tứ Quý.
Tay Thẩm Lương Niên đang kẹp một điếu thuốc, ngay khi nhìn thấy Lương Thần, bước chân anh hơi khựng lại, không lên tiếng nữa.
Tòng Dung thì lại tươi cười tiến lên, miệng lảm nhảm: "Ái chà, A Thần, tôi với cậu thật có duyên đấy! Cậu nói xem, nửa tháng nay tôi không đến khách sạn Tứ Quý, vừa đến thì lại gặp cậu!"
"Có duyên ư?"
Lương Thần cười một tiếng, không ngần ngại đả kích Tòng Dung: "Cậu đang xúc phạm hai từ duyên phận thì phải? Phải là xui xẻo mới đúng!"
Tòng Dung mắng một câu, dập tắt điếu thuốc của mình, ném điếu thuốc chuẩn xác vào thùng rác bên cạnh. Xong xuôi đâu đấy, Tòng Dung mới bày ra dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng: "A Thần, cậu nghe xem, tim tôi đang nhỏ máu đây này, uổng công tôi luôn một lòng thương nhớ cậu, vậy mà cậu lại đả kích tôi như thế…"
Lương Thần không thèm để ý đến Tòng Dung, anh kiêu ngạo gật đầu với Thẩm Lương Niên bên cạnh, coi như đã chào hỏi.
Thẩm Lương Niên mím môi không lên tiếng, chỉ liên tục rít mấy hơi thuốc.
Động tác chuẩn bị xuống xe của Cảnh Hảo Hảo khựng lại, cô ngồi luôn trong xe, ánh mắt dán chặt vào người Thẩm Lương Niên. Không biết có phải do khói thuốc lá hay không mà mắt cô cứ nhòe hẳn đi.
Tòng Dung lảm nhảm một lúc, thoáng thấy chiếc xe đỗ bên vệ đường, chỉ về phía chiếc xe hỏi: "A Thần, đây không phải xe nhà cậu sao? Sao hôm nay lại lái đến đây?"
Lúc này, Lương Thần mới phát hiện Cảnh Hảo Hảo vẫn chưa xuống xe, anh xoay người, nói với cô: "Sao vẫn chưa xuống?"
"Trong xe có người à? Ai thế? Không phải là phụ nữ chứ?"
Tòng Dung vừa hỏi vừa khom người nhìn vào bên trong.
Thế gian có vô số người, ai nấy đều mong chia xa rồi vẫn có thể gặp lại nhưng Cảnh Hảo Hảo lúc này chỉ hận bản thân mình không có năng lực siêu phàm để biến mất khỏi chiếc xe này ngay lập tức.
Tòng Dung là bạn của Thẩm Lương Niên, ngày trước Thẩm Lương Niên còn đích thân giới thiệu cô với anh ta. Bây giờ, anh ta cùng xuất hiện với Thẩm Lương Niên, nếu bắt gặp cô ở trong xe Lương Thần, chỉ sợ người khó xử không phải mình cô mà đến Thẩm Lương Niên cũng không biết phải làm thế nào.
Bởi vậy, lúc Tòng Dung khom người nhìn vào bên trong xe, cô liền cúi đầu xuống để mái tóc đen tuyền che đi khuôn mặt mình.
Tòng Dung luôn trêu chọc Lương Thần không có nổi một người bạn gái, giờ thật sự nhìn thấy một người con gái đang xõa tóc ngồi trong xe của Lương Thần, anh ta trợn tròn mắt, con ngươi như sắp rớt ra ngoài. Anh ta chỉ vào Cảnh Hảo Hảo, đầu lưỡi như xoắn cả lại: "Chết tiệt, tôi không nhìn nhầm chứ? Trong xe thật sự là phụ nữ ư?"
Lương Thần nhàn nhã đứng một bên, chỉ cười không nói.
Tòng Dung như vừa gặp được chuyện hiếm có khó tìm, cứ nhìn chằm chằm vào Cảnh Hảo Hảo một lúc lâu, lại nhìn về phía Lương Thần, cuối cùng mới quay sang hỏi tài xế và dì Lâm đứng gần đó: "Hai người chắc chắn trong xe là phụ nữ ư?"
"Cậu Tòng Dung, cậu biết đùa thật đấy! Cô Cảnh tất nhiên là phụ nữ rồi, còn có thể giả được sao?"
Dì Lâm cười mỉm đáp.
Tòng Dung nghe vậy, cứng đờ cả người.
Lúc Thẩm Lương Niên nghe thấy hai từ "cô Cảnh", ngón tay kẹp điếu thuốc bỗng run rẩy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]