Translator: Nguyetmai
Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần cùng nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, lại nhìn thấy Tòng Dung và Thẩm Lương Niên đang bước ra từ khách sạn Tứ Quý.
Tay Thẩm Lương Niên đang kẹp một điếu thuốc, ngay khi nhìn thấy Lương Thần, bước chân anh hơi khựng lại, không lên tiếng nữa.
Tòng Dung thì lại tươi cười tiến lên, miệng lảm nhảm: "Ái chà, A Thần, tôi với cậu thật có duyên đấy! Cậu nói xem, nửa tháng nay tôi không đến khách sạn Tứ Quý, vừa đến thì lại gặp cậu!"
"Có duyên ư?"
Lương Thần cười một tiếng, không ngần ngại đả kích Tòng Dung: "Cậu đang xúc phạm hai từ duyên phận thì phải? Phải là xui xẻo mới đúng!"
Tòng Dung mắng một câu, dập tắt điếu thuốc của mình, ném điếu thuốc chuẩn xác vào thùng rác bên cạnh. Xong xuôi đâu đấy, Tòng Dung mới bày ra dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng: "A Thần, cậu nghe xem, tim tôi đang nhỏ máu đây này, uổng công tôi luôn một lòng thương nhớ cậu, vậy mà cậu lại đả kích tôi như thế…"
Lương Thần không thèm để ý đến Tòng Dung, anh kiêu ngạo gật đầu với Thẩm Lương Niên bên cạnh, coi như đã chào hỏi.
Thẩm Lương Niên mím môi không lên tiếng, chỉ liên tục rít mấy hơi thuốc.
Động tác chuẩn bị xuống xe của Cảnh Hảo Hảo khựng lại, cô ngồi luôn trong xe, ánh mắt dán chặt vào người Thẩm Lương Niên. Không biết có phải do khói thuốc lá hay không mà mắt cô cứ nhòe hẳn đi.
Tòng Dung lảm nhảm một lúc, thoáng thấy chiếc xe đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124760/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.