Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyetmai

"Lần bị ngân hàng đòi nợ à?"

Lương Thần không ngẩng lên, hỏi lại.

"Đúng vậy, cậu biết sau đó cậu ấy giải quyết thế nào không?"

"Giải quyết thế nào?"

Lương Thần vừa hờ hững hỏi, vừa thoáng liếc qua Cảnh Hảo Hảo, thấy rõ người cô căng cứng, cúi đầu thật thấp, siết chặt đôi đũa trong tay.

"Kiều Ôn Noãn trả giúp cậu ấy."

Nói đến đây, Tòng Dung cố ý gằn giọng nói tiếp: "Cậu biết Kiều Ôn Noãn không? Ngôi sao rất nổi tiếng hai năm gần đây, nghệ sĩ chính thức thuộc Công ty giải trí TS của mẹ cậu, được xem là một trong bốn nữ diễn viên trẻ xuất sắc của Đại Lục. Chính cô ấy đã giúp Thẩm Lương Niên."

Những chuyện Cảnh Hảo Hảo vốn không hề hay biết lại đột nhiên lọt vào tai cô, ngón tay cô khẽ run lên làm rơi đôi đũa xuống sàn.

Lương Thần biết, cô kích động vì Thẩm Lương Niên, ánh mắt của anh càng thêm u ám nhưng vẫn cố nén cơn giận của mình xuống, nhẫn nại lấy đôi đũa mới cho cô: "Sao em lại bất cẩn vậy? Lớn thế này rồi, cầm đôi đũa cũng làm rơi cho được?"

Đợi cô nhận lấy đôi đũa mới, anh mới ngước lên nhìn Tòng Dung: "Có chuyện này à? Tôi không biết thật!"

"Lúc đầu tôi cũng không tin nhưng sau này Lương Niên nói tôi mới biết… Ai cũng nói đào hát vô tình, thật ra chỉ nói về một vài thành phần cá biệt thôi. Có một số đào hát đúng là vô tình thật, đứng núi này trông núi nọ, nhưng có một số lại rất trọng tình trọng nghĩa. Kiều Ôn Noãn vì Thẩm Lương Niên sẵn sàng hy sinh toàn bộ thành quả cố gắng bao năm qua trong giới giải trí của mình, năm mươi triệu cũng không phải con số nhỏ!"

Cảnh Hảo Hảo sao lại không nhận ra rằng, Tòng Dung vừa khen Kiều Ôn Noãn vừa mắng chửi mình chứ? Không phải cô không thấy buồn. Nhưng buồn thì làm được gì đây?

Dù không có Lương Thần, gặp phải chuyện như thế, cô cũng không đào ra được năm mươi triệu để giúp Thẩm Lương Niên.

Cô biết ơn Kiều Ôn Noãn vì đã giúp đỡ Thẩm Lương Niên mới phải, nhưng không hiểu sao, từ tận đáy lòng, cô chỉ cảm nhận được nỗi bi thương vô tận không ngừng xâm chiếm.

"Ồ, đúng là một khoản tiền lớn."

Mặt Lương Thần vô cảm, giọng điệu bình thản nhưng lại có cảm giác như đang giễu cợt.

Tòng Dung không chắc liệu mình có nghe nhầm hay không, anh ta dừng lại một lúc, thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Cảnh Hảo Hảo, lại không kìm được mỉa mai, cô đã đi theo Lương Thần rồi, có tư cách gì tỏ vẻ không cam lòng vì Thẩm Lương Niên có mối quan hệ tốt với người khác chứ?

Thật ra, trên đời này có rất nhiều phụ nữ đứng núi này trông núi nọ, Tòng Dung chưa từng chán ghét ai, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra với bạn bè mình, anh ta lại không nhịn được muốn châm chọc cô, trút giận thay Thẩm Lương Niên.

Vì vậy, Tòng Dung cố ý bịa đặt câu chuyện: "Dạo trước, Lương Niên còn đưa Kiều Ôn Noãn đến ăn cơm với tôi. Tôi thấy cô gái này tốt lắm, quan tâm săn sóc Lương Niên, cậu ấy nói gì cô ấy cũng nghe theo. Tôi thấy Lương Niên đối với cô ấy cũng không tệ, cứ đà này, nói không chừng Lương Niên và Kiều Ôn Noãn sẽ đến với nhau cho xem. Chính tôi cũng hi vọng họ có có thể đến với nhau đấy!"

Nếu Tòng Dung không nói, Cảnh Hảo Hảo nghĩ, có lẽ mình vĩnh viễn cũng không biết mối quan hệ giữa Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn đã trở nên thân thiết đến mức này rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.