Editor: Nguyetmai
Lương Thần yên lặng nhìn lên trần nhà, nhắm mắt lại, rít một hơi thuốc thật đầy, có thể vì hút quá vội nên bị sặc ho vài tiếng.
Lát sau anh mới dừng được cơn ho, ngồi thẳng dậy nhìn Tòng Dung: "Cậu đừng nói chuyện này với cô ấy, đến giờ cô ấy vẫn chưa biết gì."
Dừng một chút, anh lại tiếp: "Cũng đừng nói với ai khác, đừng để đến lúc đó mọi chuyện ầm ĩ lên, cô ấy lại là người biết chuyện cuối cùng, tôi không muốn cô ấy chịu ấm ức như vậy."
Lương Thần gọi nhân viên phục vụ đến, thanh toán xong đứng dậy: "Không còn sớm nữa, cô ấy ở dưới đợi tôi đã lâu rồi, tôi về trước đây."
***
Lương Thần vừa ra khỏi Túy Tiên Lâu đã nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đang đứng bên vệ đường.
Cô dựa lên cột đèn, lặng lẽ nhìn dòng xe qua lại trước mặt. Có lẽ do suy nghĩ quá tập trung, anh đến gần mà cô cũng không phát giác ra.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Lương Thần đứng bên cạnh cô, lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở khóa xe.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói anh, Cảnh Hảo Hảo giật mình lùi về sau hai bước mới ngoảnh đầu nhìn anh.
Anh nhìn khoảng cách bị cô kéo ra xa, khẽ nhíu mày, lòng thoáng chút không vui nhưng lập tức nén xuống, tiến lên mở cửa xe: "Trời hơi lạnh, lên xe đi!"
Cô không lên tiếng, cũng không nhìn anh, cúi người ngồi vào xe, tự giác thắt dây an toàn.
Đợi Lương Thần lên xe, cô bèn nhìn ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124740/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.