Editor: Nguyetmai
"Ừ? Sao thế?"
Thẩm Lương Niên thấy Kiều Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn mình ấm áp, mím môi hỏi: "Tiểu Noãn, Hảo Hảo đã từng đến đây phải không?"
Mặt Kiều Ôn Noãn bỗng cứng đờ.
"Tiểu Noãn, em trả lời anh, Hảo Hảo đã từng đến đây, đúng không?"
Một nỗi đau bắt đầu lan tỏa khắp người Kiều Ôn Noãn. Tay cô ta hơi run, sau đó mới bình tĩnh lắc đầu nói với Thẩm Lương Niên: "Cảnh Hảo Hảo chưa từng đến đây."
"Lương Niên, anh nằm mơ sao? Sao cô ta có thể đến đây được chứ!"
Nghe vậy, Thẩm Lương Niên ủ rũ.
Cảnh Hảo Hảo chưa từng đến ư? Anh nằm mơ thôi sao?
Thẩm Lương Niên buồn chán nằm trên giường bệnh, xua tay nói với Kiều Ôn Noãn: "Anh mệt rồi, anh muốn ngủ."
Kiều Ôn Noãn nước mắt lưng tròng khi thấy Thẩm Lương Niên nhắm mắt.
Tại sao Cảnh Hảo Hảo đã quen Lương Thần rồi mà Thẩm Lương Niên vẫn còn ôm hy vọng? Tại sao Cảnh Hảo Hảo lúc nào cũng có thể chen vào mối quan hệ giữa cô ta và Lương Niên?
Cô ta cũng yêu anh mà… Tuy rằng cô ta quen anh muộn hơn Cảnh Hảo Hảo tám năm nhưng cô ta yêu anh nhiều hơn!
Thẩm Lương Niên nằm trên giường, không tài nào ngủ nổi.
Trước kia anh và Cảnh Hảo Hảo thường xa nhau, anh cũng nhớ cô, song chưa bao giờ nhớ cô đến mức này. Thậm chí, nỗi nhớ ấy khiến anh đau tận xương tủy. Tại sao Cảnh Hảo Hảo lại sống chung với Lương Thần?
Thẩm Lương Niên suy nghĩ đến đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124713/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.