Thẩm Lương Niên thấy Kiều Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn mình ấm áp, mím môi hỏi: "Tiểu Noãn, Hảo Hảo đã từng đến đây phải không?"
Mặt Kiều Ôn Noãn bỗng cứng đờ.
"Tiểu Noãn, em trả lời anh, Hảo Hảo đã từng đến đây, đúng không?"
Một nỗi đau bắt đầu lan tỏa khắp người Kiều Ôn Noãn. Tay cô ta hơi run, sau đó mới bình tĩnh lắc đầu nói với Thẩm Lương Niên: "Cảnh Hảo Hảo chưa từng đến đây."
"Lương Niên, anh nằm mơ sao? Sao cô ta có thể đến đây được chứ!"
Nghe vậy, Thẩm Lương Niên ủ rũ.
Cảnh Hảo Hảo chưa từng đến ư? Anh nằm mơ thôi sao?
Thẩm Lương Niên buồn chán nằm trên giường bệnh, xua tay nói với Kiều Ôn Noãn: "Anh mệt rồi, anh muốn ngủ."
Kiều Ôn Noãn nước mắt lưng tròng khi thấy Thẩm Lương Niên nhắm mắt.
Tại sao Cảnh Hảo Hảo đã quen Lương Thần rồi mà Thẩm Lương Niên vẫn còn ôm hy vọng? Tại sao Cảnh Hảo Hảo lúc nào cũng có thể chen vào mối quan hệ giữa cô ta và Lương Niên?
Cô ta cũng yêu anh mà… Tuy rằng cô ta quen anh muộn hơn Cảnh Hảo Hảo tám năm nhưng cô ta yêu anh nhiều hơn!
Thẩm Lương Niên nằm trên giường, không tài nào ngủ nổi.
Trước kia anh và Cảnh Hảo Hảo thường xa nhau, anh cũng nhớ cô, song chưa bao giờ nhớ cô đến mức này. Thậm chí, nỗi nhớ ấy khiến anh đau tận xương tủy. Tại sao Cảnh Hảo Hảo lại sống chung với Lương Thần?
Thẩm Lương Niên suy nghĩ đến đây, vành mắt cay xè, ngay cả dạ dày cũng bắt đầu đau đớn. Anh nắm chặt ga giường, cố nén cơn đau. Không biết có phải là vì nắm chặt quá không mà anh đụng trúng chiếc gối đầu, vô tình chạm vào một hộp cứng.
Thẩm Lương Niên khựng lại rồi lấy cái hộp đó ra. Món đồ ấy vô cùng thân quen. Anh mở ra phát hiện bên trong là chiếc nhẫn cầu hôn mà anh đã từng tặng cho Cảnh Hảo Hảo!
***
Lương Thần rời khỏi công ty vào lúc sáu giờ. Anh không lái xe về thẳng biệt thự mà đi loanh quanh thành phố Giang Sơn, trong đầu toàn là hình ảnh hôm nay Cảnh Hảo Hảo đi thăm Thẩm Lương Niên.
Anh ghen đến phát điên!
Anh rất muốn chạy ngay về nhà hỏi cô tại sao dám đi thăm Thẩm Lương Niên khi chưa có sự cho phép của anh. Thậm chí, anh hận không thể nghiền Thẩm Lương Niên thành tro bụi khiến anh ta biến mất khỏi trên cõi đời này!
Anh sợ mình về nhà sẽ không giữ được bình tĩnh nên mới đi dạo không mục đích.
Đêm dần khuya, Lương Thần đã lái xe suốt năm giờ. Lúc anh hoàn hồn lại đang định xem mình đang ở đâu thì phát hiện bản thân bất giác đã lái xe về gần đến biệt thự.
Lương Thần chậm rãi đỗ xe trước cổng, anh châm lửa thong thả hút một điếu thuốc, ngắm bầu trời đầy sao thông qua ô cửa kính trước xe. Bây giờ đã mười một giờ khuya, sườn núi giữa vùng ngoại ô yên tĩnh như tờ. Lương Thần đỗ xe ngoài cổng thật lâu mới chạy xe vào sân.
Xe anh còn chưa dừng hẳn, cửa nhà đã bật mở. Lương Thần tưởng là dì Lâm nên vừa khóa xe vừa hỏi: "Hảo Hảo ngủ chưa?"
"Anh về nhà rồi à?"
Nghe thấy giọng nói này, Lương Thần thoáng khựng lại, ngẩng đầu lên thấy Cảnh Hảo Hảo mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi với gam màu ấm, một tay cầm ly nước, tay khác mở cửa cho anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]