Editor: Nguyetmai
Bước vào câu lạc bộ, Cảnh Hảo Hảo vẫn không nói năng gì, Phương Lộ cũng không hỏi thêm, nửa giờ sau, cô mới bắt đầu kể cho Phương Lộ.
Từ đầu tới cuối, Phương Lộ đều không lên tiếng. Cảnh Hảo Hảo chỉ nói mình bất đắc dĩ đi theo Lương Thần nhưng cô không nói Lương Thần đã bắt ép cô như thế nào.
Nghe xong, Phương Lộ thở dài bất lực. Dù cô ấy có muốn giúp đỡ Cảnh Hảo Hảo cũng lực bất tòng tâm mà thôi, khắp thành phố Giang Sơn này có mấy ai dám làm trái ý Lương Thần chứ.
Sau khi làm spa xong, Phương Lộ nhìn Cảnh Hảo Hảo, cười nói: "Chị có người bạn vừa mở quán bar, tối nay chị muốn ghé qua đó. Cô đi cùng với chị nhé?"
"Không được, em phải về nhà."
"Hảo Hảo, tuy cô nói Lương Thần quản cô rất nghiêm ngặt nhưng không tới mức buổi tối không cho cô ra ngoài chứ? Cô gọi hỏi anh ta thử xem. Nếu thật sự không được thì hẵng về nhà. Vả lại, anh ta bận như thế, cô về rồi cũng chỉ ở lỳ trong nhà thôi, cô không chán à?"
"Thôi khỏi hỏi, em thấy dù có hỏi thì anh ta cũng không đồng ý đâu. Chưa kể, hôm nay em ra ngoài lâu quá rồi, em thật sự phải về."
Không phải Cảnh Hảo Hảo do dự mà vì sau khi được thả tự do, cô luôn lo sợ nếu mình ở bên ngoài quá lâu, lỡ may chọc giận Lương Thần, có khi anh sẽ không cho cô ra ngoài nữa.
"Hảo Hảo, không thử thì sao biết? Mau lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124684/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.