Editor: Nguyetmai
Cảnh Hảo Hảo gần như tỉnh rượu, cô chỉ dám nhìn thoáng qua anh rồi lại vội cúi đầu xuống.
Lương Thần quả thật sắp phát điên rồi. Anh nhìn quần áo trên người cô, trách mắng cô như đang dạy dỗ một đứa trẻ: "Cảnh Hảo Hảo, ai cho em mặc quần áo kiểu này? Sao em không lột sạch luôn cho nhanh?"
"Anh nhìn mọi người xung quanh đi, họ còn mặc thiếu vải hơn tôi nữa mà!"
Không biết có phải là do men rượu hay không mà cô dũng cảm hơn nhiều, nghe anh chỉ trích thì ngẩng phắt đầu lên chỉ vào đám người xung quanh.
"Họ có khỏa thân thì cũng có liên quan quái gì tới tôi!"
Được lắm, Cảnh Hảo Hảo, đủ lông đủ cánh rồi, còn dám cãi lại anh cơ đấy! Mắt Lương Thần gần như bốc lửa, bước từng bước về phía Cảnh Hảo Hảo. Khoảng cách giữa hai người càng gần, tim Cảnh Hảo Hảo càng đập nhanh thình thịch, cô cảm thấy chỉ ngay sau đây thôi, anh có thể giết luôn cả cô. Do đó, cô đợi anh đến trước mặt mình, không đợi anh lên tiếng, đã vội buột miệng: "Quần áo của tôi bị chúng xé rách mà, cùng lắm thì tôi chỉ lộ vai với chân thôi, cũng bình thường mà…"
"Lộ vai với chân thôi sao? Bình thường? Bình thường chỗ nào?" Lương Thần vừa hỏi vừa nghĩ tới tình cảnh bọn người đó xé quần áo của cô, tức giận cảnh cáo cô: "Tôi nói cho em biết, nếu sau này tôi còn thấy em ăn mặc hở hang quá một phần ba cơ thể, lộ phần nào tôi sẽ chém phần đó!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124676/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.