Editor: Nguyetmai
"Đừng nhắc nữa, thật sự không biết lúc đó bị chạm dây thần kinh nào mà lại mang về một con bé như vậy. Ngày ngày cung phụng như ông bà tổ tiên, chưa bao giờ khiến tôi vui cả, phiền chết được."
Lúc nói câu này, Lương Thần không hề phát hiện ra trong đáy mắt chẳng những không chán ghét mà ngược lại còn mang vẻ vui sướng. Dường như mọi người cảm nhận được tâm trạng anh đang rất tốt nên cười hùa theo.
"Tổng Giám đốc Lương chỉ mạnh miệng thôi chứ trong lòng vui mừng biết mấy."
"Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không ngờ cũng có ngày Tổng Giám đốc Lương chết mê chết mệt vì một cô gái…"
Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không nghe họ đang nói gì, chỉ dẩu môi đứng bên cạnh nhìn Lương Thần chằm chằm, trong đầu vẫn đang tìm cách thuyết phục anh bỏ quyết định vừa rồi.
Cô sống chung với anh lâu nên biết, một khi anh đã quyết định thì chắc chắn sẽ không thay đổi vì bất cứ ai.
Lòng cô nóng như lửa đốt, liếc ngang liếc dọc một hồi, sau đó đột nhiên nhớ ra dì Lâm từng nói rằng Lương Thần chỉ thích nói ngọt, nếu cô nhõng nhẽo thì chắc chắn anh sẽ chiều ý cô ngay…
Lúc nghe điều này, cô không cho là đúng, cũng không hi vọng anh sẽ chiều ý mình bởi vì đối với anh, cô cùng lắm chỉ là một món đồ chơi mà anh cố gắng cướp đoạt trong lúc bốc đồng nhất thời mà thôi. Nhưng mà, dì Lâm biết Lương Thần đã lâu… dì ấy nói như thế chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124668/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.