Editor: Nguyetmai
Môi anh run lẩy bẩy, hồi lâu mới lên tiếng: "Kiều Ôn Noãn, cô có biết chỉ còn một chút nữa thôi, tôi đã có thể cùng Hảo Hảo cao chạy xa bay rồi, thế mà cô lại làm ra chuyện này. Kiều Ôn Noãn, cô…"
Thẩm Lương Niên càng nói càng giận đến không nói nên lời. Anh cạn kiệt sức lực, hai tay đang tóm lấy Kiều Ôn Noãn rũ xuống, loạng choạng lui về sau hai bước, suy sụp ngồi xổm xuống: "Kiều Ôn Noãn, cô biết không, đời tôi không thể thiếu Hảo Hảo được."
"Tôi không thể thiếu Hảo Hảo…"
Anh lặp đi lặp lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Anh bưng kín mặt mình, cơ thể co giật không kiểm soát được.
Kiều Ôn Noãn bị anh vừa bóp cổ vừa xô đẩy đến đầu váng mắt hoa, một lúc lâu mới tỉnh táo lại, thấy anh bưng mặt ngồi đối diện cô ta khóc thê lương, nước mắt cô ta cũng tuôn trào. Cô ta gượng dậy, đến trước mặt Thẩm Lương Niên định ôm lấy anh nhưng anh đã nhanh chân đứng lên trước, tránh khỏi cái ôm của cô ta.
Kiều Ôn Noãn không kịp đề phòng nên ôm hụt, ngã sóng soài ra sàn. Cô ta ngước lên nhìn Thẩm Lương Liên, mắt anh đỏ ngầu nhìn cô ta đăm đăm, giọng khàn đục: "Kiều Ôn Noãn, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô."
Dứt lời, anh cầm áo khoác bên cạnh lên, bỏ đi không hề ngoảnh lại. Đêm đã khuya, Thẩm Lương Niên ra khỏi chung cư của Kiều Ôn Noãn, gió thổi đến mới cảm thấy mặt mình lạnh thấu xương. Anh đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124595/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.