Editor: Nguyetmai
Cảnh Hảo Hảo lặng lẽ đứng cạnh, thầm phản đối, sao đến cuối cùng, kẻ bất chấp lý lẽ, vô cớ gây sự lại biến thành cô vậy? Hơn nữa, lão đạo diễn này đúng là gió chiều nào theo chiều ấy. Rõ ràng, từ trước đến nay luôn gọi cô là "Cảnh Hảo Hảo", giờ lại đổi sang gọi "cô Cảnh", cứ như ông ta tôn trọng cô lắm vậy…
Tuy thầm phản đối nhưng cô lại không lên tiếng, không phải vì cô là người ngậm đắng nuốt cay bẩm sinh mà suy cho cùng, Chu Nam cũng không được lợi gì từ cô, hai người đều bị tát. Huống hồ, từ khi vào đoàn phim đến giờ, cô vẫn luôn không hề nổi bật, bây giờ cãi lại, cô lại có vẻ như đang ỷ thế hiếp người, không phải tác phong đối nhân xử thế quen thuộc của cô.
Song, sau nghe đạo diễn nói xong, Lương Thần lại quay đầu sang nhìn chằm chằm cô một hồi. Tuy không biết trong lòng cô đang nghĩ gì nhưng anh thấy rõ ràng cô đang nhếch môi vẻ bất mãn.
Dù sao thì cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, tuy ra đời sớm nhưng vẫn có lúc không giấu nổi suy nghĩ trong lòng.
Tuy nhiên, anh đã thấy thì không tài nào bỏ qua. Anh lạnh lùng nhìn đạo diễn, hỏi bằng giọng vô cảm: "Kịch bản đâu?"
"Kịch bản ư? Tổng Giám đốc Lương, cậu đợi chút." Ông ta quay người nói với nhân viên: "Mau đi lấy kịch bản cho Tổng Giám đốc Lương xem."
Ngay lập tức có người mang đến cho anh một quyển kịch bản.
Lương Thần tiện tay giở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124558/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.