Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyetmai

Kiều Ôn Noãn nghĩ, Cảnh Hảo Hảo chắc chắn đang rất đau khổ, nhưng thế thì đã sao? Nếu Cảnh Hảo Hảo không đau lòng đến cực điểm, vậy người đau lòng sẽ là cô ta…

Cô ta cố chấp thích Thẩm Lương Niên, cố chấp đến nỗi, cho dù Thẩm Lương Niên có ghét cô ta, cô ta cũng muốn nghĩ mọi cách để trói chặt anh bên cạnh mình, bởi vì, cảm giác không được nhìn thấy anh mới càng khiến cô ta khó chịu.

Nụ cười của Kiều Ôn Noãn cũng đẹp như tên của chính cô ta, ấm áp động lòng người, giọng của cô ta cũng rất êm ái, vui tai: "Khi cô và Thẩm Lương Niên ở bên nhau, tôi không có tư cách gì cướp anh ấy đi. Nhưng giờ, cô và anh ấy đã chia tay, tôi nghĩ, việc tôi dùng thủ đoạn để giữ anh ấy cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ. Cũng như trước đây, khi còn ở đoàn phim, tôi chỉ mang cho anh ấy một tách trà, cô liền nói tôi không nên nhung nhớ thứ không thuộc về mình. Giờ đây, tôi trả lại lời này cho cô, Thẩm Lương Niên đã không còn là bạn trai của cô nữa, nếu anh ấy đã không còn thuộc về cô, tôi cũng mong cô cũng đừng nhớ nhung làm gì."

Những lời này nghe có vẻ đàng hoàng tử tế, nhưng sao cô lại thấy chúng buồn cười như vậy?

Tục ngữ có câu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Kiều Ôn Noãn thực sự đủ độc ác, cô ta trả lại cô tất cả những lời cô đã nói, một chữ cũng không thay đổi.

Từ trước đến nay, cô không hề biết, người có thể dùng mọi thủ đoạn bẩn thỉu vì tình yêu, lại có thể làm đến đường đường chính chính như thế.

Cảnh Hảo Hảo thực sự bị chọc giận, nếu ban nãy cô chỉ không muốn dây dưa với Kiều Ôn Noãn, muốn đi luôn cho xong thì nay cô lại muốn nói ra ngô ra khoai với cô ta mới thỏa.

Cảnh Hảo Hảo lạnh lùng nhìn Kiều Ôn Noãn: "Cô đã nói đến lý lẽ đàng hoàng như thế, vậy Hảo Hảo tôi cũng muốn nói với cô vài câu. Tôi từng thấy rất nhiều người cứ luôn nhăm nhe bạn trai của người khác, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, nhưng tôi chưa từng gặp kẻ nào đã cướp bạn trai người khác rồi còn ngang ngược như cô! Tôi và Thẩm Lương Niên thực sự đã chia tay rồi, chuyện cô ở bên anh ấy thế nào vốn chẳng có liên quan gì tới tôi. Thế mà hôm nay, cô lại đến gây chuyện là có ý gì?"

Cô trông có vẻ yếu đuối nhưng cũng là một con mèo giấu vuốt nhọn, những lời phản bác cứ thế tuôn ra không ngừng: "Có phải Thẩm Lương Niên không muốn ở bên cô, cô không giữ được anh ấy, sợ tôi và anh ấy quay lại với nhau nên mới chạy đến đây khoe khoang ra oai?"

Một câu của cô đã đủ đâm trúng tim đen khiến mặt mày Kiều Ôn Noãn lập tức trắng bệch, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhếch cằm nhìn cô: "Chúng tôi bên nhau rất vui vẻ, đêm qua tôi cùng anh ấy đi dạo quanh sông Hoàn Thành, còn cùng thả hoa đăng nữa. Sáng nay, anh ấy còn đích thân đi mua đồ ăn sáng Vu Kí cho tôi."

Đi dạo quanh sông Hoàn Thành, cùng thả hoa đăng, đồ ăn sáng Vu Kí… Tất cả những thứ này đã từng là những thứ mà Cảnh Hảo Hảo thích nhất.

Khi Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn mới quen nhau, dù đã phát sinh quan hệ nhưng hai người cũng không quá gần gũi, khi trò chuyện, Thẩm Lương Niên thường kể về Cảnh Hảo Hảo với Kiều Ôn Noãn.

Lúc ấy, khi nghe được những lời này, trong lòng cô ta vừa chua xót lại mất kiên nhẫn, nhưng phải cố nhịn xuống vì muốn ở bên Thẩm Lương Niên.

Không ngờ, có một ngày, những lời từng khiến cô ta khó chịu lại biến thành một loại vũ khí lợi hại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.