"Cô Kiều, cô Kiều…"
Y tá sốt sắng chạy tới, chưa kịp đỡ cô ta dậy, đã thấy máu chảy đầm đìa từ quần ngủ của cô ta, nhanh chóng nhiễm đỏ cả bộ đồ.
"Cô Kiều, cô có sao không?"
Kiều Ôn Noãn như không nghe tiếng gọi của y tá, chỉ ôm chặt lấy bụng mình, khuôn mặt trắng bệch của cô ta hơi méo mó vì đau đớn, không ngừng kêu la vài tiếng: "Đau, đau quá…"
Y tá dù cũng từng kinh qua những tình huống cấp bách tương tự, tuy hoảng hốt nhưng vẫn kịp phản ứng, nhanh nhẹn xoay người ấn chuông cấp cứu.
"Cô Kiều, cô cố lên, bác sĩ sắp đến rồi!"
Mặt Kiều Ôn Noãn trắng bệch, cố gật đầu, nhưng chưa kịp trả lời đã ngất lịm đi.
***Lương Thần vừa xuống máy bay đã vội vàng lái xe chạy thẳng tới đồn cảnh sát trên đường Học Viện.
Suốt đường đi, anh không biết mình đã vượt đèn đỏ biết bao nhiêu lần, cuối cùng phanh gấp khi đến trước cổng chính của đồn cảnh sát.
Anh nói với trợ lý đang ngồi bên ghế lái phụ đang nắm chặt tay vịn vì tốc độ kinh hồn của anh: "Cậu tìm bãi đỗ xe đi!" Dứt lời, anh mở cửa xuống xe, đi nhanh vào đồn cảnh sát.
Lương Thần vừa đi vài bước bỗng nghe thấy tiếng xe phanh gấp từ phía trước. Cửa xe mở ra, Thẩm Lương Niên bước xuống với vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy Lương Thần, anh hơi khựng lại, còn chưa kịp nói gì thì Lương Thần đã lao tới như một con báo oai vệ, vung nắm đấm về phía anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124530/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.