Editor: Nguyetmai
Lương Thần nói rất đúng, từ đầu đến cuối, người có lỗi với Cảnh Hảo Hảo nhất chính là anh.
Nếu không có anh, Cảnh Hảo Hảo sẽ không bỏ học trung học, từ bỏ cuộc sống đơn giản mà một cô gái mười bốn tuổi nên có, dấn thân vào vòng xoáy cuộc đời đầy phức tạp.
Nếu không có anh, Cảnh Hảo Hảo xinh đẹp đến thế, lại còn gia nhập giới showbiz, hẳn đã sớm kết hôn với người có tiền, được chiều chuộng, yêu thương.
Nếu không có anh, Cảnh Hảo Hảo sẽ không phải chịu nhiều phiền phức, tổn thương đến thế. Chỉ vì một phút nông nổi không biết giữ mình, anh đã sa vào con đường ngoại tình tội lỗi như bao người đàn ông khác trên đời khiến người khác có cơ hội tổn thương cô.
Rõ ràng, Lương Thần đã cướp vị hôn thê của anh nhưng lại đứng trước mặt anh ra oai, người đó đáng lý là anh mới phải.
Cuối cùng, người vốn không đúng lý hợp tình lại khí thế bức người, người vốn hùng hồn, khẳng khái lại rơi vào thế yếu.
Đôi khi, đời người vẫn luôn châm chọc và buồn cười thế đấy!
Thẩm Lương Niên muốn khóc nhưng cuối cùng chỉ hút thuốc nở nụ cười. Qua kính chiếu hậu, anh thấy rõ trên khuôn mặt bầm tím bê bết máu như ẩn hiện một dòng lệ vô hình.***
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Cảnh Hảo Hảo ngước mặt lên, thấy hai người mặc đồ cảnh sát khách sáo dẫn lối cho Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo bất giác đứng thẳng dậy.
"Tổng Giám đốc Lương, cô Cảnh ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124526/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.