Editor: Nguyetmai
Sau đó, Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo cùng đi qua trước xe Thẩm Lương Niên.
Không biết Cảnh Hảo Hảo đang nghĩ gì, vẻ mặt thoáng nặng nề. Một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn Lương Thần, anh ta nhanh chóng cúi đầu, nói gì đó với cô. Cô lắc đầu nhưng vẫn không dời mắt khỏi anh ta, anh ta lập tức xoa đầu cô, vẻ cưng chiều vô hạn. Cảnh Hảo Hảo cũng không né tránh, thậm chí còn khẽ gật đầu với anh ta, gương mặt chứa ý cười ấm áp.
Không lâu trước đây, cô gái ấy còn dịu dàng e ấp bên cạnh anh, giờ lại như một cô gái nhỏ sóng vai bên một người đàn ông khác như thế sao?
Rõ ràng, hình ảnh ấy khiến anh đau đớn tột cùng, song anh lại không thể dời mắt. Anh vẫn dõi theo cho đến khi hai người lần lượt lên xe, đến tận khi người trợ lý đã lái xe đi rồi, anh vẫn dán mắt vào hàng ghế sau. Sau đó, anh chợt nhớ đến quãng thời gian nghèo khổ nhất đời mình và Cảnh Hảo Hảo. Khi ấy, anh còn chưa có xe, hai người chỉ có thể đi bộ một quãng thật xa để bắt xe buýt. Lúc bấy giờ, Pizza Hut là bữa liên hoan xa xỉ nhất của họ, nếu ăn không hết, cô còn cẩn thận đóng gói mang về. Giữa trời đông rét buốt, khi đứng ở ven đường chờ xe buýt, cô cũng sẽ nép mình trong vòng tay của anh như thế. Sau đó, cô sẽ đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, bị anh bắt gặp cũng không thẹn thùng, cười nói: "Lương Niên, anh đẹp trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-nhan-gian-cua-anh/3124522/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.