Chỉ trong chốc lát, một cú đấm của Vỹ Kỳ đã làm cho hắn ngã sầm xuống, cậu đứng dậy nhìn tên Brian nằm trên sàn nói:
- Ngươi làm ta nằm hơi mỏi đấy! Hở... Đường Thy!!!
Vỹ Kỳ thấy Đường Thy cầm súng đứng nhìn cậu, cậu liền chạy lại ôm lấy cô nói:
- Em có sao không? Làm sao em lên đây được vậy?
- Tôi bay lên.
Bay lên!??
Vỹ Kỳ khó hiểu nói:
- Làm sao em có thể?
Đường Thy liền chìa chiếc cánh ra và nói:
- Do cái này! Mà cậu có bị thương gì không?
- À, không.
Nghe được câu trả lời, Đường Thy im lặng tiến về phía Brian, lấy dây thừng trói lại. Song, cô lại chỗ người lái, chĩa súng vào hắn và nói:
- Ngươi cứ lái máy bay đến London, nhanh lên!
Nói xong, Đường Thy đi đến khu bếp, tìm một thứ gì đó để ăn. Cô lấy rổ bánh mì. Cô chia cho mọi người, kể cả Brian, cô cũng cho nốt.
Sáng hôm sau, máy bay cũng đã đến nơi. Tại sân bay, khi Đường Thy và Vỹ Kỳ bước xuống, đã có một tốp người mặc áo đen đứng chờ sẵn. Ngầu lòi!!! Swish nhìn cô nói:
- Kế hoạch hay lắm, không uổng công ta dạy dỗ! Tốt lắm, Ace!
Đường Thy cười nhếch, nói:
- Đương nhiên rồi! Phải lấy lại những gì chúng ta đã mất chứ!
Swish nghe vậy, cưới lớn nói:
- Cô tưởng vậy là hết đúng không? Cô lầm rồi! Chian, đem bọn họ ra đây!
Nghe hiệu lệnh, Chian kéo Tứ Nam, Trân Trân, Vũ Trương, Bích Kiều, A Linh ra một cách không hề nhẹ nhàng chút nào cả. Vỹ Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-bao-mau-cua-anh/1739304/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.