Hôm sau theo sự sắp xếp của Mã Tư Viễn, sau giờ học Diệu Linh vội chạy đến CLB bóng rổ.
Thật sự là anh ta không hề nói đùa, cô được tham gia vào CLB, hơn nữa nếu chơi tốt cô có thể được vào đội hình thi đấu chính thức.
Buổi tập đầu tiên khá suôn sẻ, kĩ thuật chơi bóng của Diệu Linh rất tốt huấn luyện viên rất hài lòng về cô. Ông nói cô rất có tiềm năng, sau này cần chăm chỉ luyện tập.
Kết thúc buổi tập, Diệu Linh khoác balo vui vẻ đi về. Vừa đến cổng đã thấy bóng dáng quen thuộc đứng đó.
Mã Tư Viễn đứng tựa người vào cổng trường. Ánh mặt trời lúc hoàng hôn chiếu xuống khiến cho anh càng toát lên vẻ đẹp đến ngạt thở.
Diệu Linh ngẩn người, một lúc sau khôi phục tinh thần cô chậm rãi tiến về phía Viễn.
“Hội trưởng Mã! Anh chưa về sao?”
“Tôi đợi cô!” Nghe câu trả lời của anh khiến Diệu Linh ngạc nhiên và có cái gì đó vui vui, chả hiểu sao tim cô cứ đập thình thịch.
Ác ma khi không lại đợi cô…
“Đợi tôi? Anh lại định sai vặt tôi việc gì sao? Woa, anh thật là…..tha cho tôi đi, đợi đến mai hãy sai vặt tôi không được sao? Có biết tôi phải tập bóng mệt lắm không….”
“Tôi có nói là sẽ bắt cô làm việc gì sao?” Nghe cô nói không ngừng nghỉ, đã thế lại còn nghĩ xấu cho mình. Mã Tư Viễn tức xì khói liền ngắt lời cô.
Diệu Linh thấy Tư Viễn nói vậy lập tức im lặng. Lại bày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-bao-boi-cua-toi/2016437/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.