Tôn Hạ Linh ngẩng mặt lên, miệng mỉm cười vui vẻ nói:
-Em không đi đâu hết. Chí ít em vẫn còn giá trị đối với anh vả lại anh còn là thiếu gia nhà giàu, em sẽ bám riết lấy anh để đòi tiền mới được.
Huỳnh Bạch Nam rất bất ngờ, cứ đứng ngẩn người ra
-Em...nói vậy là có ý gì?
Tôn Hạ Linh vẫn vui vẻ, đứng lên nói:
-Sao nào, không muốn giữ em ở lại đây nữa à? Vậy thì em sẽ đi.
Tôn Hạ Linh quay lưng đi thì Huỳnh Bạch Nam nắm tay níu lại:
-Không, anh rất muốn em ở lại. Đừng đi đâu nữa nhé!
Tôn Hạ Linh quay lại mỉm cười và gật đầu. Huỳnh Bạch Nam vênh nhẹ cằm cô lên hỏi:
-Em không giận anh sao?
Tôn Hạ Linh quay mặt đi trả lời:
-Em rất giận nhưng việc để cho anh lừa vậy cũng tốt. Nghĩ lại thì anh cũng chưa đối xử tệ với em bao giờ. Còn nữa, anh hứa với em là sẽ cho em trở lại trường học, anh sẽ thực hiện nó chứ!
Huỳnh Bạch Nam vui vẻ gật đầu:
-Ờ đó là điều đương nhiên vì anh đã hứa rồi mà! Dù sao anh vẫn thấy rất có lỗi với em nên anh sẽ đền bù cho em một thứ.
Nói rồi Huỳnh Bạch Nam cởi cà vạt ra ném xuống giường làm Tôn Hạ Linh hoảng hốt lùi chân lại:
-Này anh làm gì đấy? Đừng nói là anh lấy thân đền bù nhá? Thôi thôi em không cần đâu, anh tránh xa ra đi!
Huỳnh Bạch Nam nhìn Tôn Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ba-xa-cua-anh/2764734/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.