-Hừ, cô ấy có sao không?
Huỳnh Bạch Nam hỏi với giọng không hài lòng. Dương Minh Trạch cười lắc đầu nói:
-Yên tâm, chỉ bị sốt thôi. Cho cô ấy uống thuốc là khỏi. Mà tôi nhớ cậu mắc bệnh ưa sạch sẽ với con gái mà! Sao quan tâm người ta quá vậy?
-Tôi nói tôi mắc bệnh đấy hồi nào đâu?
-Ồ vậy tại sao cậu lại đẩy Mỹ Lâm khi con bé tới gần chứ!
Dương Minh Trạch nhìn Huỳnh Bạch Nam soi xét. Quả thực anh cũng chưa từng thân thiết với cô gái khác ngoài Linh Linh. Khi nghe đến chữ Mỹ Lâm anh liền đẩy Dương Minh Trạch ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại. Chắc là sợ cô sẽ nghe thấy. Ra tới ngoài Huỳnh Bạch Nam chỉ tay vào mặt Dương Minh Trạch nghiêm nghị lên giọng:
-Cậu là ai mà đòi quản chuyện của tôi? Đừng nhắc tới tên con bé phiền phức đó trước mặt tôi.
-Làm sao mà không nhắc đến được. Nó là em gái của tôi. Tôi không muốn nó có bất kì tổn thương nào.
Huỳnh Bạch Nam hết sức ngạc nhiên, anh xách cổ Dương Minh Trạch lên chất vấn:
-Cái gì? Cô ta là em gái cậu? Sao tôi không biết?
Dương Minh Trạch bật cười, gãi gãi đầu nói tiếp:
-Nó là em gái ruột của tôi. Cậu không thấy chúng tôi cùng họ à? Cậu là hôn phu của nó mà sao không biết gì hết vậy?
-Tôi ghét con bé đó. Dù có là em gái cậu đi chăng nữa thì cũng đừng hòng quyến rũ được tôi.
-Biết rồi, biết rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ba-xa-cua-anh/2764671/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.