Thật ra Từ Bội Ninh đưa cà phê cho Hình Tín Hàm là vì muốn cảm ơn cô đã giúp đỡ mình lúc ở phim trường, đương nhiên, cô nàng không chỉ đưa cà phê cho Hình Tín Hàm, mà còn đưa cho cả Phương Tấn nữa.
Sau khi đưa cà phê cho Phương Tấn, Từ Bội Ninh lễ phép nói cảm ơn anh ấy, Phương Tấn cười, nói không cần, sau đó hai người ngồi xuống bắt đầu thảo luận nội dung trong kịch bản.
Lúc Hình Tín Hàm đi tới, Phương Tấn vẫy tay với cô, gọi cô lại: “Tín Hàm, lại đây đi, chúng ta cùng thảo luận kịch bản.”
Hình Tín Hàm nhướng mày, kéo ghế tới ngồi xuống, sau đó phát hiện Phương Tấn cũng uống cà phê giống cô, cô nhếch môi, biết kiểu người như Từ Bội Ninh sẽ không chủ động nói chuyện với mình, Hình Tín Hàm cũng không chấp, rất thoải mái giơ cà phê lên với cô ấy, cười: “Cảm ơn cà phê của cô nhé.”
Chẳng biết có phải Từ Bội Ninh xấu hổ không mà vẻ mặt cô nàng hơi mất tự nhiên, Từ Bội Ninh đưa tay vén tóc ra sau tai, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn gì chứ, lúc mua cho thầy Phương thì tiện mua thêm một ly thôi.”
Hình Tín Hàm cố nhịn cười, liếc mắt nhìn Phương Tấn đang cười bất đắc dĩ, “Ồ, vậy là tôi được hưởng ké từ thầy Phương rồi.”
“Được rồi, được rồi.” Phương Tấn buồn cười nói: “Chúng ta khớp thoại tiếp nào.”
.
Buổi tối, lúc Hình Tín Hàm và Tô Nam gọi điện thoại, cô cười nói với anh: “Anh nói xem, sao cô ấy lại kỳ quặc vậy chứ, lần đầu tiên em gặp một người như vậy đấy.”
Tô Nam ở bên kia cười: “Thật ra anh cảm thấy người như thế cũng khá tốt mà, so với Điền Vũ Nhi thì tốt hơn nhiều.”
Hình Tín Hàm “Ừm” một tiếng. Cô đang định nói tiếp thì nghe thấy Tô Nam hỏi: “Bây giờ em không bận chuyện gì đúng không?”
Hình Tín Hàm trả lời: “Đúng ạ, sao thế anh?”
Tô Nam im lặng một lát, không nhanh không chậm đáp: “Bây giờ anh đang ở khách sạn của đoàn làm phim, tầng ba, phòng 3102.”
Hình Tín Hàm kinh ngạc, lập tức bật dậy, “Anh tới đây à?”
Tô Nam cười khẽ: “Ừm.”
Hình Tín Hàm chạy ngay xuống giường tìm quần áo, “Vậy anh chờ em một chút, em thay quần áo xong sẽ xuống tìm anh.”
“Được.” Giọng Tô Nam dịu dàng đáp, “Anh chờ em.”
Hình Tín Hàm thay một bộ quần áo xinh đẹp, sau đó cầm lấy cái hộp nhỏ trong ngăn kéo rồi mở cửa đi ra ngoài, cô suy nghĩ một chút, quyết định không đi thang máy mà đi cầu thang bộ.
Bởi vì về cơ bản là không có ai đi thang bộ cả.
Mấy phút sau, Tô Nam đang thắp nến thì có người gõ cửa phòng.
Anh thắp nốt cây nến cuối cùng, tiện tay tắt đèn rồi đi mở cửa, Hình Tín Hàm còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào phòng.
Tô Nam đóng cửa thật nhanh, đẩy Hình Tín Hàm tựa vào cánh cửa, cô không ngờ anh lại tắt đèn tối thui, hơn nữa động tác của anh quá đột ngột, làm Hình Tín Hàm hơi sợ.
“Tô…”
Tô Nam không để cô nói hết câu đã vội vã chặn miệng cô lại.
Con ngươi Hình Tín Hàm đột nhiên co rút, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, cảm giác môi lưỡi quấn quýt khiến cô mất hết lý trí, vươn tay ra ôm chặt eo anh, hơi ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn dài kết thúc, Tô Nam giữ gáy Hình Tín Hàm, hôn lên trán cô, thấp giọng lưu luyến nói: “Nạp đầy điện rồi.”
Hình Tín Hàm tựa vào lòng anh, khẽ hừ một tiếng.
“Sao anh không nói trước với em?”
Tô Nam cười: “Muốn tạo cho em bất ngờ.”
Hình Tín Hàm cắn phần thịt mềm trong miệng, bĩu môi, giơ tay định bật đèn lên, nhưng Tô Nam giữ tay cô lại, kéo cô vào trong, trên bàn có một chiếc bánh sinh nhật, không lớn lớn lắm nhưng rất đẹp.
Tô Nam nói với cô: “Hàm Hàm, mừng sinh nhật với anh nhé.”
Hình Tín Hàm mím môi cười, vui vẻ đồng ý: “Vâng ạ.” (e b o ok truyen. vn)
Cô đưa chiếc hộp nhỏ trong tay ra, “Sinh nhật vui vẻ.”
Thật ra vừa nãy lúc gọi điện thoại cô đã muốn nói chúc mừng sinh nhật anh rồi, nhưng bị anh cúp máy nên thôi.
Tô Nam nhận lấy, mở ra xem, là một chiếc đồng hồ đeo tay của nam.
Anh ngước mắt nhìn Hình Tín Hàm, cô gái nhỏ đắc ý lắc lắc cổ tay với anh.
Tô Nam không nhịn được cười rộ lên.
Trên cổ tay cô đeo một cái đồng hồ nữ, là một cắp với chiếc này của anh.
Tô Nam lấy đồng hồ đeo tay ra, muốn tự đeo, Hình Tín Hàm chủ động giúp chỉnh quai đeo của đồng hồ, hai người đang đứng bên cạnh bánh kem, Tô Nam chỉ có thể nhìn thấy gương mặt thanh tú của cô qua ánh nến lung linh.
Ngoại trừ việc gầy đi một ít thì vẫn xinh đẹp như vậy.
Hình Tín Hàm đeo đồng hồ cho Tô Nam xong thì ôm eo anh, cô ngẩng mặt cười hì hì hỏi anh: “Có phải anh tưởng em quên mất sinh nhật anh không?”
Tô Nam suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng là anh nghĩ em bận quá nên quên mất rồi.”
“Vậy anh không để ý ư? Em không nhớ sinh nhật anh mà.”
Tô Nam cười: “Có gì mà phải để ý chứ, bận quá nên quên mất ngày sinh nhật, chuyện này anh hoàn toàn hiểu được.”
“Được rồi, chỉ là ngày sinh nhật thôi mà.” Anh trêu cô, “Anh cố ý chọn ngày này là vì dễ tìm cớ để đổi ca với bác sĩ khác đấy.”
Tô Nam ôm Hình Tín Hàm từ phía sau, nói với cô: “Cùng anh ước nguyện và thổi nến đi.”
Cô quay đầu lại, chớp mắt hỏi anh: “Anh ước gì thế?”
Tô Nam nhếch khóe miệng: “Điều ước của anh rất đơn giản.”
“Dạ?”
“Anh muốn luôn được ở bên em.”
Cô mỉm cười, nói: “Vậy chúng ta dùng cả đời để thực hiện điều ước này nhé!”
“Em bằng lòng không?” Tô Nam nghiêm túc hỏi cô.
Hình Tín Hàm không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Em bằng lòng.”
Nói xong cô lại cười rộ lên, hơi xấu hổ: “Có cảm giác như đang cầu hôn vậy.”
Tô Nam hôn lên má cô: “Sẽ có mà.”
Sẽ cầu hôn em mà.
Ước xong, hai người cùng nhau thổi nến, Tô Nam bật đèn lên, cắt bánh kem cho Hình Tín Hàm ăn.
Hình Tín Hàm do dự một lát mới nhận lấy, nói: “Em chỉ ăn một miếng thôi, anh đừng nói với người khác là em ăn bánh kem đấy, nếu không chị Cáp Thu mà biết sẽ nói em.”
Tô Nam xoa đầu cô: “Em yên tâm ăn đi.”
Hình Tín Hàm ở với Tô Nam đến 0 giờ mới lưu luyến trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau Tô Nam rời khỏi khách sạn từ sáng sớm, quay về thành phố Thẩm.
Nhưng ngày đêm đó, trên mạng đột nhiên có một nick ẩn danh tung lên rất nhiều sự trùng hợp giữa Hình Tín Hàm và vị “bác sĩ điều trị chính” mà cô nói lúc trước, bao gồm từ khi bắt đầu quay phim chống ma túy《Tà không thắng chính》, có lần Tô Nam xuất hiện ở cửa khách sạn của đoàn làm phim mà Hình Tín Hàm ở. Sau đó là Hình Tín Hàm ra vào một khu chung cư, cô từng nói với bên ngoài là nhà mới mua, và thật trùng hợp, vị “bác sĩ điều trị chính” kia cũng thường xuyên ra vào khu chung cư này. Quan trọng là anh chưa bao giờ đi cửa chính, vẫn luôn ra vào từ cửa sau, điều này khiến người ta không thể không hoài nghi.
Hơn nữa lần này Tô Nam lại xuất hiện trong khách sạn mà đoàn làm phim của Hình Tín Hàm đặt.
Tin đồn vừa được tung lên, tất cả mọi người đều hóng dưa, thậm chí có người suy đoán Hình Tín Hàm bao nuôi đàn ông.
Bởi vì lúc ấy Hình Tín Hàm đang lướt Weibo, cho nên rất nhanh đã biết được tin này. Khi nhìn thấy nhiều bình luận nói xấu Tô Nam, mắng anh là trai bao, không có đạo đức và tôn nghiêm, cả người Hình Tín Hàm đều cảm thấy khó chịu.
Sở dĩ cô không dám công khai là vì sợ Tô Nam sẽ bị công kích.
Đúng là trên mạng có rất nhiều người thích cô, nhưng cũng có rất nhiều người ngược lại.
Từ đầu đến cuối, điều cô sợ nhất sau khi công khai chuyện tình cảm không phải là ảnh hưởng đến sự phát triển của bản thân và mất đi người hâm mộ, mà là sau khi công khai sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu với Tô Nam.
Giống như lúc này, anh vì cô, mà phải chịu bao nhiêu công kích từ cư dân mạng.
Thậm chí có thể còn ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của anh nữa.
Hình Tín Hàm gọi điện thoại cho Cáp Thu, Cáp Thu bảo cô đừng cuống, cũng đừng lên tiếng, chỉ cần giữ im lặng, bên công ty đang xử lý rồi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, tin tức một nam diễn viên sử dụng thuốc cấm bị bắt nhanh chóng leo lên vị trí thứ nhất, hơn nữa còn bạo đỏ, mà độ nóng về scandal của Hình Tín Hàm cũng chậm rãi giảm xuống, cuối cùng biến mất khỏi bảng hot search.
Tìm thử thì không thấy tin tức gì nữa.
Bị xóa hết rồi.
Công ty xử lý mọi chuyện rất nhanh.
Nhưng Hình Tín Hàm lại thấy không thoải mái chút nào.
Những thứ trên mạng có thể xóa được, nhưng ký ức thì không thể gạt bỏ.
Những từ ngữ tục tĩu để xúc phạm Tô Nam vẫn quanh quẩn trong đầu cô, làm thế nào cũng không xua đi được.
Giờ này phút này cô rất muốn đi tìm Tô Nam, nhưng hiện tại hai người đang đứng ở đầu ngọn gió, cô sợ nếu gặp mặt thì nhiệt độ vụ này lại tăng cao, sẽ làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của anh.
Nhưng cứ ngồi đây chờ đợi khiến cô không yên tâm chút nào.
Hình Tín Hàm không biết lúc này mình nên làm gì, có thể làm gì, phải làm như thế nào để giảm bớt những tổn thương anh phải chịu.
Đầu óc cô loạn hết cả lên.
Thậm chí cô còn cảm thấy vô cùng ghét thân phận của mình, là một nhân vật của công chúng, cô không có bất kỳ sự riêng tư nào.
Bởi vì luôn có người chịu tổn thương vì cô, từ người nhà, bạn bè, người yêu, không bỏ qua bất kỳ ai cả.
Lúc cô đang vô cùng bực bội, điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Nam gọi video đến.
Hình Tín Hàm vội vàng bấm nhận.
Tô Nam vừa mới biết chuyện trên mạng, tuy ba anh nói đã giải quyết xong, nhưng anh vẫn thấy không yên lòng, cho nên nhân lúc nghỉ ngơi, anh quay về phòng nghỉ, gọi video cho Hình Tín Hàm.
“Tô Nam, em xin lỗi, bởi vì em…”
“Hàm Hàm.” Hình Tín Hàm còn chưa nói xong đã bị Tô Nam cắt ngang, anh dịu dàng trấn an cô: “Đừng nói xin lỗi với anh.”
“Nhưng mà…”
“Yêu đương là chuyện của hai người, không phải một mình em phải gánh vác tất cả trách nhiệm, em không làm sai bất cứ chuyện gì, tại sao phải nói xin lỗi với anh?”
Hình Tín Hàm cụp mắt, cắn môi dưới, không nói gì.
“Anh còn phải làm việc, thời gian không nhiều lắm nên sẽ nói ngắn gọn.” Tô Nam lại gọi cô một tiếng: “Hàm Hàm, em phải biết, ở bên người mình yêu, cho dù bị cả thế giới hiểu lầm và chửi rủa, chúng ta cũng sẽ không sợ hãi, không lùi bước.”
“Huống hồ, còn rất nhiều người thích em ủng hộ em cơ mà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]