Chương trước
Chương sau
Editor: Saki  | Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Ngày gần cuối của buổi ghi hình, Trịnh Bác Luân có chút việc nên không thể tham gia được, để giảm bớt gánh nặng cho Hình Tín Hàm, tổ chương trình đã mời một vị khách tới hợp tá với cô.

Mới đầu Hình Tín Hàm cũng không biết tổ chương trình sẽ mời người khác tới, cô đang chơi với Mộc Mộc ở trong phòng thì chuông cửa liền vang lên, Mộc Mộc rất phấn khích chạy ra mở cửa, Hình Tín Hàm đuổi theo sau, lúc cửa mở ra, Hình Tín Hàm ngạc nhiên thốt lên: “Trần Dã?”

Trần Dã giơ tay chào cô, “Xin chào, lâu rồi không gặp.”

Hình Tín Hàm đang định nói gì đó thì Trần Mộc đã nhào tới ôm đùi Trần Dã, cậu bé ngẩng đầu lên vui vẻ gọi: “Chú nhỏ!”

Hình Tín Hàm hoàn toàn kinh ngạc, cô nhìn Trần Mộc rồi lại ngước mắt nhìn Trần Dã, nghi ngờ hỏi lại: “Chú nhỏ?”

“Cậu và Mộc Mộc…”

Trần Dã cúi người bế Mộc Mộc lên, cười giải thích: “Tôi là chú của nó.”

Rõ ràng Hình Tín Hàm không ngờ Trần Dã và Trần Mộc là người một nhà, tin tức này quá mức chân đến nỗi khiến cô sửng sốt hồi lâu.

Trần Dã bế Trần Mộc vào phòng khách, Hình Tín Hàm thuận tay đóng cửa lại rồi đi theo phía sau, cô hỏi Trần Mộc: “Mộc Mộc, cậu ấy là chú nhỏ của con thật à?”

Trần Mộc vô tội chớp mắt một cái rồi gật đầu.

Hình Tín Hàm: “…”

Trần Dã xoay người lại, cười với Hình Tín Hàm, “Tôi lừa cô làm gì?”

Hình Tín Hàm thuận miệng đáp: “Trước đây ở đoàn làm phim anh cũng lừa tôi không ít lần đấy thôi.”

Hai người nói chuyện vô cùng tự nhiên, vừa nhìn đã biết là bạn bè thân thiết, có thể tranh luận, đùa cợt mà không hề kiêng dè gì, bầu không khí này khác hắn lúc Hình Tín Hàm hợp tác với Trịnh Bác Luân hợp tác.

Quan hệ giữa hai người có tốt hay không thì hoàn toàn không diễn được, lúc Hình Tín Hàm làm việc với Trịnh Bác Luân rất lễ phép và khách sáo, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy xa cách, nhưng giờ này phút này, cảm giác khoảng cách giữa cô và Trần Dã hoàn toàn biến mất, từ dọn dẹp phòng hay vào bếp nấu cơm hoặc làm gì đều rất ăn ý. Có lúc không cần đối phương nói ra cũng biết đối phương muốn làm gì.

Buổi tối Trần Dã tắm rửa sạch sẽ cho Trần Mộc, sau đó ôm cậu bé vào phòng để sấy tóc, Hình Tín Hàm thì giặt sạch quần áo Trần Mộc thay ra rồi mang đi phơi.

Trần Mộc ngồi trên ghế, Trần Dã đứng phía sau sấy tóc cho cậu bé, Trần Mộc đột nhiên gọi: “Chú nhỏ ơi.”

Trần Dã: “Hả?”

“Chú thấy mẹ Hàm Hàm có tốt không ạ?”

Trần Dã không hiểu sao Trần Mộc lại đột nhiên hỏi mình chuyện này, nhưng vẫn trả lời cậu nhóc: “Rất tốt.”

Trần Mộc đột nhiên xoay người lại, ngửa mặt lên nói, “Mộc Mộc rất thích mẹ Hàm Hàm.”

Trần Dã cười, sau đó nghe thấy Trần Mộc nói: “Mộc Mộc cảm thấy cô ấy rất hợp làm thím của Mộc Mộc.”

Trần Dã hoàn toàn không ngờ Trần Mộc sẽ nói vậy, cậu cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt mang theo vẻ chờ mong của Trần Mộc, dở khóc dở cười.

Trần Dã đưa tay xoa xoa mái tóc còn hơi ẩm của Trần Mộc, “Chuyện này không tới lượt con bận tâm đâu.”



Trần Mộc khẽ lẩm bẩm gì đó trong miệng, sau đó bị Trần Dã bế lên giường, Trần Dã đắp chăn cho cậu bé, ru cậu bé ngủ. Lúc Trần Dã đang dỗ Trần Mộc ngủ, Hình Tín Hàm giặt quần áo xong đi vào, cô cố ý bước thật nhẹ, đi tới nhỏ giọng hỏi Trần Dã: “Ngủ rồi à?”

Trần Dã gật đầu với cô, cách một lớp chăn, cậu nhẹ nhàng vỗ thêm một lát, sau đó hai người mới tắt đèn rồi rời khỏi phòng.

Đến phòng khách, Trần Dã rót nước uống, Hình Tín Hàm cầm điện thoại của mình, vẫy tay với cậu, “Tôi đi ngủ đây, mai gặp nhé.”

Trần Dã cũng vẫy tay với cô, nói: “Mai gặp.”

Sáng sớm hôm sau, Hình Tín Hàm muốn vào bếp làm bữa sáng, kết quả lại thấy Trần Dã đang bận rộn trong bếp, cô ngáp một cái, nói với cậu: “Cậu dậy sớm thể?”

Trần Dã cười, thấy cô còn hơi buồn ngủ, cậu thân thiện nói: “Cô cứ ngủ thêm đi, bữa sáng phải đợi thêm một lúc nữa.”

Hình Tín Hàm cũng không từ chối, “Được, vậy tôi đi ngủ thêm một lát đây, buồn ngủ quá.”

Dứt lời, cô lại ngáp một cái, sau đó nói: “Vất vả rồi.”

Dựa theo quy định của tổ tiết mục, sau khi ăn sáng, “ba mẹ nổi tiếng” phải dẫn con đi chơi, hưởng thụ ngày cuối cùng ở bên nhau, đến tối thì tự tay giao con cho ba mẹ chúng.

Hình Tín Hàm và Trần Dã đưa Trần Mộc đến khu vui chơi cậu bé thích nhất, chơi hết các trò cậu nhóc yêu thích một lần, sau khi ăn trưa xong Hình Tín Hàm và Trần Dã đồng ý yêu cầu của Trần Mộc, dẫn cậu bé đến tiệm chụp ảnh, cậu bé nói muốn chụp ảnh chung với hai người họ.

Ba người chụp rất nhiều ảnh, sau đó Hình Tín Hàm dẫn Trần Mộc đến khu chọn album và khung ảnh để trang trí.

Tối đến, cũng là thời khắc chia tay, Trần Mộc nắm chặt ngón tay Hình Tín Hàm không chịu buông, lúc nhìn thấy ba mẹ mình, cậu nhóc cũng không lập tức chạy về phía ba mẹ, mà ngẩng đầu nhìn Hình Tín Hàm.

Hình Tín Hàm ngồi xổm xuống, mỉm cười xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mộc, sau đó lấy từ một cái hộp nhỏ trong túi xách ra đưa cho cậu bé: “Trong này có kẹo ngon lắm, còn có một bất ngờ nhỏ nữa, nếu Mộc Mộc nhớ mẹ Hàm Hàm thì chúng ta có thể gọi video nhé, nếu có thời gian, chúng ta có thể hẹn nhau đi chơi giống hôm nay.”

“Mộc Mộc phải đồng ý với mẹ Hàm Hàm, ngày nào cũng phải thật vui vẻ, được không?”

Trần Mộc ôm cái hộp nhỏ, gật đầu, “Được ạ.”

Hình Tín Hàm vươn ngón út ra, cười với cậu bé: “Vậy chúng ta ngoéo tay nhé.”

Trần Mộc cũng vươn ngón tay út ra, ngoéo tay thỏa thuận với Hình Tín Hàm, Hình Tín Hàm ôm cậu bé, giọng nói nhẹ nhàng và rõ ràng, mang theo ý cười, “Đi đi, ba mẹ con đang chờ con về nhà đó.”

Trước khi đi, Trần Mộc hôn lên mặt Hình Tín Hàm một cái, sau đó vẫy tay với cô, nói: “Con sẽ luôn nhớ mẹ Hàm Hàm.”

Nói xong, cậu bé cất bước chạy về phía ba mẹ.

Hình Tín Hàm đứng tại chỗ, nhìn Trần Mộc nắm tay ba mẹ chậm rãi đi xa, từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười.

Sau khi chương trình kết thúc, Hình Tín Hàm trở về nhà, Hình Hàm Quân hỏi cô thế nào, có phải hai mươi ngày qua rất mệt không, Hình Tín Hàm không ngừng gật đầu, trước đây cô chưa từng chăm sóc trẻ con, không hề biết làm ba mẹ lại vất vả như vậy. Thông qua chương trình lần này, cô đã cảm nhận được rồi, đối với Hình Tín Hàm mà nói thì thu hoạch được rất nhiều điều.

Tuy rằng mỗi ngày chăm sóc trẻ con sẽ rất mệt, nhưng khi ở cùng chúng, sự đơn thuần và thẳng thắn tự nhiên trên người chúng lại mang đến cho mình niềm vui và cảm động.

Trẻ con là một nhóm tinh khiết và sạch sẽ nhất trên thế giới này, giống như từng tờ giấy trắng không tì vết, dưới sự giáo dục của ba mẹ và giáo viên, chúng chậm rãi trở thành những bức tranh rực rỡ muôn màu muôn vẻ.

Mà trong quá trình này, ba mẹ không chỉ gánh vác trách nhiệm và sứ mệnh rất trọng đại, mà còn mang theo bản năng làm cha mẹ, mỗi một người ba, người mẹ trên thế giới này đều hy vọng sau này con cái của mình sẽ trở thành tài năng có ích, trở thành niềm tự hào của mình.



Đương nhiên, nguyện vọng đơn giản nhất vẫn là mong con cái khỏe mạnh.

Đêm Trần Mộc bị bệnh, Hình Tín Hàm đã nhận ra, trong mắt ba mẹ, sức khỏe và niềm vui của con cái quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Tuy nuôi dưỡng một đứa trẻ lớn lên rất vất vả, đếm không xuể.

Nhưng cho tới bây giờ, họ chưa từng cảm thấy không hối hận, từ đầu đến cuối cũng không oán giận một câu.

Tình yêu vị tha nhất trên thế giới này, chính là tình yêu của ba mẹ dành cho con cái, điều này không phải có từ ngữ nào có thể biểu đạt hết được.

Thông qua chương trình giải trí lần này, Hình Tín Hàm mới thật sự cảm nhận được sự vĩ đại của ba mẹ, điều này làm cho cô cảm thấy ngưỡng mộ mẹ mình từ tận đáy lòng.

Hình Tín Hàm đưa tay ôm Hình Hàm Quân, làm nũng với bà: “Mẹ, con chưa bao giờ trải nghiệm vai trò của ba mẹ một cách chân thực như vậy, lần này con đã biết rồi.”

“Mấy năm gần đây một mình mẹ nuôi hai anh em con thật sự rất vất vả, không dễ dàng chút nào.” Cô ôm chặt eo Hình Hàm Quân, “Mẹ ơi, sau này mặc kệ công việc bận rộn thế nào, con cũng sẽ dành thời gian trở về với mẹ.”

“Con cũng sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, không để mẹ lo lắng nữa.”

Hình Hàm Quân nở nụ cười mừng rỡ, nhẹ nhàng vỗ lưng Hình Tín Hàm, “Được.”

Sau đó lại thở dài, nói: “Chỉ cần hai anh em con đều khỏe mạnh là mẹ mãn nguyện rồi.”

Câu nói này của Hình Hàm Quân chính là tiếng lòng của mỗi người mẹ trên thế giới, một câu nói rất bình thường, rất phổ biến, không có gì lạ cả, chỉ cần con cái của mình khỏe mạnh là người làm mẹ đã vô cùng mãn nguyện rồi.

Nhưng một câu nói bình thường như vậy lại chứa chan lời chúc tốt đẹp và ấm áp nhất của một người mẹ dành cho con của mình.

Khi nghe thấy câu này của mẹ, nước mắt Hình Tín Hàm suýt rơi xuống.

Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Hình Tín Hàm nhận được một lời bạn kết bạn trên Wechat, ghi chú viết là mẹ của Mộc Mộc. Hình Tín Hàm ấn đồng ý, đang định nhắn tin chào mẹ của Mộc Mộc thì đầu bên kia lại gửi tin nhắn thoại đến. Hình Tín Hàm ấn nghe, giọng Mộc Mộc lập tức vang lên: “Mẹ Hàm Hàm, bây giờ Mộc Mộc muốn đi ngủ, con muốn nghe mẹ Hàm Hàm nói chúc Mộc Mộc ngủ ngon.”

Hình Tín Hàm bị cậu nhóc chọc cười, cô ấn vào mục tin nhắn thoại, nói chúc ngủ ngon với cậu, sau đó dịu dàng dặn dò cậu buổi tối ngủ thật ngoan, không được đá chăn.

Kết thúc cuộc đối thoại với Trần Mộc, trong lòng Hình Tín Hàm tràn ngập tình thương của mẹ, cô vào Weibo, đăng bài viết mới.

Hình Tín Hàm V: Nhớ bé Mộc Mộc quá, muốn chơi với cậu bé tiếp cơ qwq.

Đính kèm là ảnh cô và Trần Mộc ôm nhau cười to khi quay chương trình《Bé cưng đến》.

Tô Nam tắm rửa xong đi ra ngoài, vừa cầm điện thoại lên thì thấy Weibo Hình Tín Hàm đăng bài mới, anh nhìn chằm chằm bài viết kia một lúc lâu, sau đó gửi WeChat cho Hình Tín Hàm.

Lúc Hình Tín Hàm sắp ngủ thiếp đi thì nhận được WeChat của Tô Nam, sau khi nhìn thấy tin nhắn của anh, cô sợ đến nỗi tỉnh cả ngủ.

Nội dung WeChat Tô Nam gửi là:【Nếu em thật sự thích trẻ con, chúng ta có thể sinh một đứa để nó chơi với em.】

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.