Cô ngửa đầu nhìn anh, “Anh đến thành phố Thẩm rồi nhớ nói cho tôi biết nhé. Tuy khả năng cao là giờ đó tôi đang ngủ rồi.” Hình Tín Hàm ngượng ngùng nói.
“Được, tôi biết rồi.” Tô Nam hất cằm lên, “Cô mau về phòng đi.”
“Ừm. Vậy, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Chờ Hình Tín Hàm rời đi rồi, Tô Nam trở về phòng mình lấy hành lý, sau đó gửi một tin nhắn đi.
Không biết có phải Weibo thanh minh của Hình Tín Hàm có tác dụng không hay là do bộ phận quan hệ công chúng của công ty làm việc tốt mà lần này chuyện cô và Tô Nam cùng nhau ăn tối không bị người ta chụp lén đưa lên mạng.
Sau khi về phòng, Hình Tín Hàm đi ngủ luôn, nhưng không biết vì sao lại mất ngủ, trong một tiếng mà tỉnh giấc đến hai ba lần.
Rõ ràng tối qua cô ngủ rất ngon mà.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
Đêm đó, Tô Nam vừa đến sân bay của thành phố Thẩm thì gửi WeChat cho Hình Tín Hàm luôn, sau đó anh về thẳng nhà, tắm rửa nghỉ ngơi.
Nửa đêm, chẳng biết đây là lần thứ mấy Hình Tín Hàm thức giấc nữa, cô cầm điện thoại lên kiểm tra thì phát hiện Tô Nam đã gửi tin nhắn cho mình.
Hình Tín Hàm nhập chữ vào khung soạn tin, nhưng suy nghĩ một chút, cô lại xóa đi, sau đó tắt điện thoại di động, lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn, sau khi nhắm mắt lại không đã chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng Hình Tín Hàm thức dậy rồi mới trả lời Tô Nam, lúc này Tô Nam đã đến bệnh viện.
Anh vừa vào khoa cấp cứu đã gặp trợ lý Lâm Hân của mình, trong tay cô ta đang cầm một hộp sữa và đồ ăn sáng, nhìn thấy Tô Nam là chạy ngay về phía anh, “Bác sĩ Tô!”
Tô Nam cười chào hỏi, đang định đi về phía trước thì Lâm Hân lại nhét sữa và đồ ăn sáng vào lòng anh, trước khi chạy đi còn tươi cười nói với anh: “Chào buổi sáng!”
“Ấy…” Tô Nam không gọi Lâm Hân lại, anh bất đắc dĩ nhíu mày, nhìn cô ta đang chạy đi, nói: “Tôi đã ăn sáng rồi…”
Đúng lúc Lm Sơ Thanh đi tới, Lâm Hân đỏ mặt chào cô ấy: “Xin chào, bác sĩ Lâm!”
Lâm Sơ Thanh nghĩ đến việc cả ngày hôm qua Lâm Hân không vui vì nhìn thấy hot search kia, lại nhìn Tô Nam đứng cách đó không xa, nhướng mày, trả lời: “Chào buổi sáng.”
Đợi bóng dáng Lâm Hân biến mất ở góc đường, Tô Nam mới tiện tay đưa sữa và bữa sáng cho Lâm Sơ Thanh đang đi tới xem kịch, miệng nói: “Cậu đã ăn sáng chưa? Cho cậu này.”
Lâm Sơ Thanh: “Haiz” Cô ấy cầm hộp sữa ăn sáng, cùng Tô Nam đi về phía trước, “Lúc nào cũng bắt tôi làm người xấu, lát nữa cô gái nhỏ nhà người ta mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng lắm đó.”
Nói xong, cô ấy cắm ống hút vào rồi uống.
Tô Nam liếc mắt nhìn cô ấy một cái, “Nếu cậu sợ cô ta đau lòng thì đừng uống nữa.”
“Thôi bỏ đi.” Lâm Sơ Thanh cắn ống hút uống say sưa, thỏa mãn chép miệng, nói với Tô Nam: “Ai bảo mình là bạn của cậu chứ, cứ để mình làm kẻ xấu cho, bảo đảm sẽ làm thật tròn vai.”
Trở về phòng nghỉ, thay quần áo xong, Tô Nam cầm điện thoại xem giờ thì nhìn thấy tin nhắn chào buổi sáng của Hình Tín Hàm, anh trả lời cô rồi bỏ điện thoại vào túi, đi ra ngoài bắt đầu làm việc.
Những ngày tiếp đó cũng không có khác biệt gì nhiều so với ngày bình thường, Tô Nam thường xuyên phải tăng ca, nhưng vẫn duy trì liên lạc với Hình Tín Hàm, thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ gửi cho cô một ít video nhỏ của Hạt Đậu.
Đương nhiên, anh cũng sẽ dạy Hạt Đậu nói thêm vài câu.
Cuối tháng tám, công việc quay phim của Hình Tín Hàm ở thành phố Hải Thành gần như đã xong, trước khi rời khỏi thành phố Hải, đoàn làm phim quyết định cùng nhau ăn một bữa cơm, Hình Tín Hàm là diễn viên chính, đương nhiên phải có mặt.
Hôm đó Điền Vũ Nhi đến thành phố khác tham gia hoạt động cá nhân nên sẽ đến muộn hơn mọi người.
Giữa bữa ăn, Chu Sở Phong đứng dậy, bắt đầu kính rượu, từ đạo diễn đến phó đạo diễn, từ nhà sản xuất đến giám chế, cuối cùng vòng đến bên cạnh Hình Tín Hàm, anh ta cúi đầu, cười nói với Hình Tín Hàm: “Tín Hàm, chúng ta uống một ly nhé?”
Mọi người trên bàn ăn đều chú ý phía bên này, xuất phát từ sự lễ phép, Hình Tín Hàm đành nâng ly rượu lên, “Được.”
Chu Sở Phong cụng ly, “Diễn chung với cô thật sự rất đã, hy vọng lần sau chúng ta có cơ hội hợp tác và tiến bộ hơn nữa.”
Hình Tín Hàm cười khẽ, không nói gì, ngửa đầu uống rượu.
Lúc Chu Sở Phong định mời cô ly thứ hai thì điện thoại của Hình Tín Hàm đột nhiên vang lên, cô lập tức đứng dậy, nói với đám người đạo diễn: “Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại một lát.”
Hình Tín Hàm cầm điện thoại ra khỏi phòng, đi về phía trước vài bước, bắt máy: “A lô, anh.”
Hình Mộ Bạch hỏi: “Đang bận à?”
“Vâng… em đang tham gia một bữa tiệc.” Hình Tín Hàm quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Điền Vũ Nhi đang chậm rãi đi về phía này, cô không để ý, tiếp tục nói với Hình Mộ Bạch: “Tiệc của đoàn làm phim ạ.”
“Nhớ uống ít rượu thôi đấy.” Anh nói.
Hình Tín Hàm dở khóc dở cười, bất đắc dĩ đáp lại, “Anh không nói thì em cũng biết mà, anh đừng lo.”
Điền Vũ Nhi đang đi tới bên cạnh Hình Tín Hàm, nghe thấy cô gọi đối phương là “anh”, cô ta vốn định giả vờ không thấy bỗng dừng bước lại, vui vẻ chào hỏi Hình Tín Hàm: “Hi, Tín Hàm.”
Hình Tín Hàm hởi sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, bởi vì quan hệ giữa cô và Điền Vũ Nhi thật sự không tốt chút nào, hơn nữa, nếu không có việc gì thì Điền Vũ Nhi tuyệt đối sẽ không chủ động chào hỏi cô.
Hình Tín Hàm mỉm cười, khẽ gật đầu với Điền Vũ Nhi xem như chào hỏi.
Điền Vũ Nhi biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Đoàn phim của chúng ta ăn cơm là ở phòng này à?”
Hình Tín Hàm chỉ chỉ, “Phòng phía trước kìa.”
“Được, cảm ơn cô.” Giọng điệu của cô ta ngọt ngào, mềm mại hơn hẳn so với ngày thường.
Chờ Điền Vũ Nhi vào phòng riêng rồi, Hình Tín Hàm thở dài, nói với Hình Mộ Bạch: “Anh, mặt mũi của anh lớn thật đấy.”
“Cái gì cơ?”
“Có thể khiến người bình thường lạnh nhạt với em chạy tới chào hỏi em luôn.”
Hình Mộ Bạch: “…”
“Mục đích chính của cô ta là để anh nghe thấy giọng của cô ta, tạo cảm giác tồn tại với anh đó.” Hình Tín Hàm hừ một cái: “Nhưng mà lúc trước cô ta hỏi em anh đã kết hôn chưa, em nói là kết hôn rồi.”
Hình Mộ Bạch cười, “Anh kết hôn khi nào thế? Sao anh lại không biết nhỉ?”
Hình Tín Hàm cười hì hì, nói: “Em thấy quan hệ của anh và bác sĩ Lâm rất tốt đó nha, cho nên em đã giúp anh cản vận đào hoa lại.”
“Không được nói linh tinh.”
“Rồi rồi, em nói linh tinh.” Hình Tín Hàm chu môi: “Mấy ngày tới anh có rảnh không, có thể tối mai em sẽ về thành phố Thẩm, chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm nhé?”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại của Hình Mộ Bạch, Hình Tín Hàm nhìn thấy tin nhắn WeChat Tô Nam gửi cho mình.
【Tôi vừa đọc thông báo trên Weibo của phòng làm việc, sắp tới cô sẽ về hả?】
Hình Tín Hàm trả lời:【Đúng vậy, có thể tối mai tôi sẽ về.】
Không lâu sau Tô Nam lại gửi tin nhắn cho cô:【Chờ cô về gặp Hạt Đậu nhé. Nó có chuyện muốn nói với cô đấy.】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]