Chương trước
Chương sau
Cùng chồng Tinh Tinh kề cận bên nhau ở bên hồ, theo mặt trời xuống núi, khí lạnh chui thẳng vào tận xương, lấy tay sờ sờ chân của anh, phát hiện chúng cũng đã trở nên lạnh lẽo, vội vàng đứng lên, xoay người lại giúp anh xoa bóp hai chân của anh một chút, có chút lo lắng nói: "Đều tại em, ở trong lòng anh cũng không cảm thấy lạnh, anh nhất định đông cứng rồi. Sao rồi, chân không có việc gì chứ?"

Văn Thông nâng hai tay của tôi từ trên đùi của anh lên, mỉm cười nhìn tôi nói: "Yên tâm đi, ôm mèo đáng yêu chắc chắn sẽ không cảm thấy lạnh."

Tính đến hôm nay anh vẫn luôn bị tôi kéo đi rất nhiều chỗ, hơn nữa anh cũng hồi phục sau giải phẫu chưa được bao lâu, chắc chắn anh đang gạt tôi. Vậy nên tôi đề nghị đêm tân hôn của chúng tôi sẽ trải qua ở trấn nhỏ này.

Trong trấn nhỏ vô cùng vắng vẻ, không ồn ào náo nhiệt như thành phố lớn phồn hoa, cũng không có khách sạn sang trọng, tôi và Văn Thông đi tới một khách sạn nho nhỏ, bên trong trang trí vô cùng đơn giản, Re¬cep¬tion ngồi bên trong là một bà chủ lớn tuổi, bộ dạng của bà ấy rất hòa ái, nhìn thấy chúng tôi đi tới, liền nhiệt tình đi ra nghênh đón chúng tôi từ bên trong.

Chúng tôi điền đăng kí xong, bà chủ liền dẫn chúng tôi đến phòng, khách sạn này là một tòa nhà ba tầng, tôi nghĩ bà ấy thấy Văn Thông đi bộ phải chống gậy, thì cho một căn phòng ở lầu một , nhưng hình như bà ấy nghĩ tới điều gì, nên dừng bước, xoay người lại nhìn chúng tôi, có chút lo âu nói: "Thật xin lỗi, tiên sinh, phu nhân, phòng của chúng tôi không có thiết bị dành cho người tàn tật."

"Không có vấn đề gì, tôi có thể ." Văn Thông lập tức lễ phép trả lời.

Ngay sau đó trên mặt của bà ấy xuất hiện nụ cười, còn chăm chú nhìn chúng tôi một cái rồi vui vẻ nói: "Hai người rất xứng đôi, thoạt nhìn rất ân ái."

Đó là dĩ nhiên, từ bên ngoài tới đây, tay tôi cũng chưa từng rời khỏi tiên sinh Lương Văn Thông của tôi.

"Cám ơn bà khen ngợi, hôm nay chúng tôi vừa mới kết hôn."

"Chúc mừng hai người, thật vui khi hai người có thể tới khách sạn nhỏ của tôi." Bà ấy bị lây vui vẻ của chúng tôi, nên cho tôi một cái ôm nhiệt tình, còn hôn một cái ở trên khuôn mặt của tôi, giống như một trưởng lão chúc phúc, làm tôi rất cảm động, bà là người đầu tiên biết chúng tôi kết hôn.

Vui vẻ đi theo bà ấy tới căn phòng của chúng tôi, bà ấy mở cửa cũng mở đèn cũng ra giúp chúng tôi.

"Hi vọng hai người trải qua hôm nay thật vui vẻ, có giấc mơ đẹp, có chuyện gì, hãy tìm tôi bất cứ khi nào."

Trước khi bà ấy đi, còn vui vẻ nháy mắt với tôi.

Nhìn xung quanh căn phòng nhỏ này, giấy dán tường hoa lớn màu hồng nhạt, có hương vị nông thôn nồng đậm, làm cho người tôi có cảm giác như đang ở nhà mình, vô cùng ấm áp, vừa đúng lúc phù hợp với tâm nguyện của chúng tôi hôm nay, xoay người lại đi tới bên người Văn Thông, ngay sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, tựa đầu ở đầu vai của anh, cảm thấy không thoải mái, liền thuận thế nằm xuống, đầu gối ở bắp đùi của anh, đưa tay nhẹ nhàng vuốt cliff nho nhỏ trên cằm anh, tôi cũng không muốn nói lời nào, hưởng thụ hai người chúng tôi lẳng lặng mà ngồi ở trong phòng nho nhỏ, xung quanh được ấm áp, ngọt ngào bao vây, giống như cũng có thể ngửi được mùi vị honey, thoang thoảng, ngọt ngào mềm mại xâm nhập vào nội tâm.

Văn Thông cũng không nói gì, tay của anh nhẹ nhàng chạy ở trên mặt của tôi.

Lẳng lặng cảm thụ hơi thở của đối phương, tâm tình bình tĩnh của chúng tôi nổi lên sóng gợn, dần dần biến thành sóng cuộn, một đợt lại một đợt sóng lớn xông vào tâm linh của chúng tôi, biến thành tình cảm mãnh liệt, tôi biết rõ Văn Thông khom lưng sâu không phải chuyện dễ dàng, ngẩng đầu dậy, dùng miệng tìm miệng của anh, chúng tôi gặp nhau, hòa vào nhau. . . . . .

"Nếu ông trời có thể cho anh năng lực ôm em lên giường, cho dù chỉ có một lần, anh cũng đủ hài lòng."

Giọng nói đầy từ tính của Văn Thông vang lên ở bên tai tôi, tôi nghe ra mùi vị van xin và tiếc nuối.

"Sẽ có một ngày như vậy."

". . . . . ."

Tôi đứng dậy, hơi đỏ mặt, đỡ Văn Thông đứng lên, để cho hai tay của anh đều khoác lên đầu vai của tôi.

"Chồng, cố gắng lên, chúng ta cùng đi đến bên giường."

Văn Thông không chống gậy, đỡ tôi, đây là lần đầu tiên chúng tôi thử đi bộ như vậy, tôi đứng ở trước mặt anh, tay anh nắm bả vai của tôi, tôi biết rõ anh đã chuẩn bị tốt, nên nói: "Chúng ta cùng cất bước thôi."

***

Đứng ở bên giường, bắt anh hai tay lại, để cho chúng rời khỏi bả vai của tôi, lập tức liền cảm thấy tay của anh gia tăng lực độ, mà thân thể tôi lập tức xoay vòng 180° đối mặt với anh, tay của tôi còn lắc lắc, hai người chúng tôi giống như đang khiêu vũ, đi một bước nhỏ về phía trước, đôi tay dùng sức ôm hông của anh, cho anh một chút sức lực có thể để anh đứng vững hơn, anh cũng dùng sức ôm tôi, tư thế của chúng tôi giống như tình nhân bình thường hôn môi nhiệt liệt. . . . . .

"Vợ ơi, chúng ta ngồi xuống đi, anh sắp đứng không vững rồi."

Văn Thông nói nhỏ nhắc nhở tôi, đỡ anh ngồi ở trên giường, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ, ánh mắt của anh vẫn có chút tiếc nuối.

"Chồng, không có gì đáng để tiếc nuối, anh thật sự rất tuyệt, theo em đứng lâu như vậy, còn hơn cả điều em vẫn kỳ vọng, em cảm thấy rất tốt, anh cũng phải giống như em."

Anh nhìn tôi chằm chằm, đường cong khóe miệng dần dần trở nên lớn.

"Tại sao anh có thể có tiếc nuối đây, có thể trở thành vợ chồng với em, vui mừng còn không kịp nữa, chỉ hơi lo lắng bẳn thân mình làm không tốt."

"Đây là lời mà Lương Văn Thông tiên sinh em biết nên nói sao?

"Vợ nhắc nhở đúng, anh nhất định có thể làm tốt, sẽ làm em hạnh phúc, để báo đáp nợ chủ nợ của anh."

"Lúc này mới giống lời nói."

Cười vui vẻ một trận, chúng tôi đều nằm trên giường, nhưng tay cũng không nhàn rỗi, bắt đầu cởi quần áo của đối phương, sao mặc nhiều như vậy chứ?

"Vẫn là mùa hè tốt nhất, cởi quần áo tương đối đơn giản." Tôi bắt đầu oán trách.

"Không nên oán giận, bảo bối, động tác của em có thể nhanh hơn một chút không?"

"Anh còn sốt ruột, anh xem một chút, áo sơ mi này nhiều nút áo như vậy, phương pháp tốt nhất là chúng ta tự cởi của mình."

". . . . . ."

Anh đã bắt đầu cởi quần áo, quần, còn có cái đỡ giúp mình rồi.

Vẫn là tôi nhanh, bởi vì tôi ít đồ hơn so với anh, lẳng lặng nằm xong, nhìn anh, tâm tình kích động.

Nhìn anh dời hai chân anh đến trên giường, nằm xuống ở bên cạnh tôi, chủ nợ như tôi bắt đầu chọn lựa chủ động, đè anh ở phía dưới.

Nhưng mà tôi lại thật sự khiến anh đủ sốt ruột, bởi vì tôi chỉ nằm ở trên lồng ngực của anh, đang nghe nhịp tim.

"Hay là anh ở phía trên đi?" Anh bất đắc dĩ nói.

Cũng dùng chân của mình vây quanh chân hơi cong của anh, giúp đõ anh, nhiệt độ bắp chân của anh rõ ràng thấp hơn tôi nhiều, nhưng độ lạnh này không làm giảm nhiệt độ của tôi, mà để cho lòng tôi càng thêm sôi trào. . . . . .

Cuối cùng có người bùng nổ như núi lửa. . . . . .

Chúng tôi trải qua đêm tân hôn tuyệt vời ở trong khách sạn nhỏ ấm áp, khi tôi tỉnh lại, đã là gần buổi trưa ngày hôm sau, mệt quá, bởi vì buổi tối chúng tôi không ngừng vận động, hình như còn làm một lần luyện công buổi sáng, đều phải trách vị nam sĩ anh tuấn nằm bên cạnh tôi rồi, cũng chính là tiên sinh của tôi, Lương Văn Thông.

Xoay người nhìn anh, hình như người này còn đang ngủ, hô hấp rất nhẹ nhàng, tôi chui chui vào trong ngực của anh, thật ấm áp, hai ngón tay của tôi dựng thẳng, giống như hai chân của người tí hon bắt đầu tản bộ ở trên ngực của anh, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, hơn nữa còn di chuyển mấy vòng ở xung quanh rốn của anh, khi tôi đang chơi hăng say, tôi nghe thấy người nào đó cảnh cáo: "Động tác của em vô cùng nguy hiểm, còn muốn vận động sao?"

Vừa nghe đến hai chữ vận động, lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức, tay của tôi rụt về giống như chạm điện, còn nâng hai tay lên như đầu hàng, trong miệng hừ hừ .

"Không được, chồng à, xin anh thương xót em, em cũng sắp mệt chết đi được, toàn thân sắp rời ra từng mảnh."

"Đó là do em thiếu rèn luyện."

"Vậy làm sao rèn luyện hả?"

"Đi chung với anh, rèn luyện mỗi ngày." Văn Thông bắt đầu cười

"Anh tha cho em đi."

. . . . . .

Khi trở lại nhà anh trai Văn Trí, nói tin chúng tôi cưới cho họ, đồng thời dùng điện thoại báo cho ba mẹ, sau khi hai người nghe, không có nói giống tôi nghĩ, ngược lại giống như một khối đá lớn đã rơi xuống đất, thở ra thật sâu trước, ba vui vẻ cười lớn.

"Bảo bối, rốt cuộc con nghĩ thông suốt, ba và mẹ của con an tâm, thật sự sợ con lại muốn làm ra chuyện phiền toái gì, con trêu đùa người ta đủ thảm rồi, ba thật sự muốn chúc mừng các con."

"Văn Thông bảo con nói xin lỗi hai người, còn chưa nhận được sự đồng ý của hai người."

"Không cần, không cần, chúng ta đều đồng ý, chờ ngày nay đã lâu rồi, chờ các con trở lại ăn mừng nữa là được. Chỉ cần các con hạnh phúc, chúng ta đã hài lòng. Chơi vui vẻ mấy ngày đi, cũng nhắc Văn Thông chú ý nghỉ ngơi."

"Cám ơn ba mẹ." Giọng nói của tôi nghẹn ngào, Văn Thông đi tới bên cạnh tôi, vươn tay ra ôm chặt lấy tôi, nhận lấy điện thoại từ trong tay tôi cảm ơn cha mẹ của tôi một lần nữa.

***

Tuần trăng mật của chúng tôi cũng không phải chỉ có hai người chúng tôi, mà là với gia đình anh trai Văn Trí, bởi vì kết hôn vội vàng, tôi và Văn Thông cũng không thích trường hợp quá nhiều người, nên giản lược tất cả ở Mĩ.

Nhưng trở về, chuyện đầu tiên, Văn Thông chạy tới Tiffany mua một chiếc nhẫn kim cương thật to cho tôi, khi tôi cầm nó, phản ứng đầu tiên chính là muốn nhanh chóng giám định nó, mà không phải kích động rơi nước mắt, hành động này làm cho mọi người cười ha ha, xem ra thật sự là học để áp dụng, trải qua sự giám định của tôi, nó là không phải loại thường, D COL¬OR, lớn như vậy, ai, cái này nhất định tốn rất nhiều bạc của chồng tôi.

Một nhóm năm người chúng tôi đi tới Mont Tremblant Canada, chưa từng đến trước đây nên tôi vẫn ở vào trạng thái rất hưng phấn, còn để chồng mua cho tôi đầy đủ trang bị trượt tuyết, đây chính là lần đầu tiên tôi trượt tuyết, nhìn từ dáng vẻ, hình như tôi còn hưng phấn hơn Bính Bính, thằng nhóc này chỉ cười tôi, lần này tôi thật sự chính là cô nhỏ của cậu bé rồi. Trước kia tôi đã lăn lộn với cậu tốt hơn rồi, nên cậu rất vui vẻ đón nhận tôi.

Mont Tremblant là chỗ trượt tuyết nổi tiếng của thành phố Quebec, cao hơn mực nước biển 875m, có 94 điểm trượt tuyết, ở nơi đó không chỉ có thể trượt tuyết, còn có rất nhiều thức ăn ngon của nước Pháp và cửa hàng nhỏ, chúng tôi vừa đến ở trong nhà Văn Trí thuê, cũng trang bị tốt cho mình, tôi thấy Văn Thông khoác thêm quần len lông cừu dày ở trên đùi không có cảm giác của mình, khi anh phát hiện tôi đang nhìn anh thì cười nói.

"Là sợ tổn thương do giá rét, cho nên phải mặc thật nhiều."

Tôi cũng không nói gì, nhìn anh mặc nhiều như vậy mà chân vẫn nhỏ thế.

Khi chúng tôi ra khỏi cửa, tôi lo lắng kéo chồng của tôi lại.

"Chồng, anh như vậy có thể được không?" Ngược lại hỏi rất trực tiếp, còn ngay trước mặt anh trai chị dâu.

Văn Thông nhìn tôi, còn chưa nghĩ ra trả lời tôi như thế nào, anh trai Văn Trí đã lên tiếng.

"Yên tâm đi, Joyce, anh và nó đều trượt mà."

"Anh bơi thế nào?" Tôi vẫn chưa làm rõ ràng.

"Đến lúc đó em sẽ biết, vẫn nên suy nghĩ cho mình đi, em chính là người mới học đấy." Văn Thông vui vẻ nói, bây giờ anh thật sự không quan tâm chân của anh lắm.

Mặc kệ như thế nào, Văn Thông đi ở đất tuyết vẫn có chút lao lực, tôi cùng anh trai đi ở anh hai bên che chở anh.

Ánh nắng mặt trời ở đây rất rực rỡ, trời trong nắng ấm, tuyết trắng làm nổi bật bầu trời, có vẻ cực kỳ xanh, còn có gió núi nhẹ nhàng, làm tâm người ta cũng cảm thấy hết sức thông suốt.

Bây giờ tôi hứng thú không phải là mình trượt, mà đặc biệt muốn biết chồng Tinh Tinh trượt thế nào, nên mãnh liệt yêu cầu anh biểu diễn cho tôi xem, vì vậy anh và anh trai đi trước để chuẩn bị.

Mẫn Di, tôi và Bính Bính đang chơi đùa ở phía dưới này, qua một thời gian, thì nghe được Bính Bính vui vẻ gọi: "Chị, chị xem, chú nhỏ tới." (Cậu vẫn chưa từng gọi tôi là cô ra miệng, còn chưa quen thôi. )

Nhìn theo hướng tay cậu chỉ, có người đặc biệt ở trong rất nhiều người, bởi vì anh đang ngồi, trượt xuống thật nhanh, thật sự còn nhanh hơn anh Văn Trí, khi tôi còn ngây ngẩn, anh đã tới bên cạnh.

"Như thế nào, vợ?" Anh tháo kính mát thật to xuống.

Còn có thể nói gì, chỉ gật đầu, lại gật đầu.

Kế tiếp chính là chuyện xấu của tôi rồi, lúc tôi vừa đặt hai chân mình lên ván trượt tuyết, tôi đã không thể đi tiếp, chồng Tinh Tinh tìm huấn luyện viên cho tôi, bởi vì anh không có cách nào dạy tôi, không thể làm gì khác hơn là khích lệ tôi ở bên cạnh.

Không được, chuyện này quá đáng sợ, đứng một mình trên dốc vô cùng bằng phẳng, tôi bắt đầu sợ, hai chân cũng không thẳng lên được, hai đầu gối cũng cứng lại, còn luôn muốn dựa vào nhau, mặc kệ nói thế nào cũng không thẳng lên được, đến khi bắt đầu đi xuống, tất cả mọi người có thể nghe được tiếng thét chói tai của tôi, cuối cùng tôi đổi được chính là một cú ngã sấp, không đụng vào trên cây là tôi đã rất may mắn rồi.

Chơi cái này có gì tốt, toàn thân tôi đều cứng ngắc, không được, đánh chết tôi cũng không trượt, tôi ngồi dưới đất bắt đầu rơi nước mắt, huấn luyện viên bị tôi làm cho không biết làm sao, đứng ở bên cạnh tôi, lúc này anh trai Văn Trí đỡ Văn Thông tới, thấy chồng Tinh Tinh thì tôi bắt đầu khóc oa oa, anh muốn kéo tôi đứng lên nhưng lại bị tôi kéo xuống rồi, chúng tôi ngồi ở trong đống tuyết, để chồng ôm tôi, lau nước mắt giúp tôi.

Sau đó cuộc hành trình trượt tuyết biến thành hình trình ăn ngon của tôi, gia đình anh trai Văn Trí tiếp tục trượt, Bính Bính cũng đã trượt rất khá, cũng chỉ có tôi, không bao giờ đi giày trượt tuyết nữa. Chồng của tôi cũng thảm, trượt tuyết cũng bị lỡ, chỉ đi ăn cái này cái kia với tôi, nhìn anh theo tôi ngồi ở trong quán Café, thưởng thức người khác vui vẻ trượt tuyết, tôi ngượng ngùng nói: "Chồng Tinh Tinh, thật thật xin lỗi, nếu không anh cũng đi trượt đi, mình em ở chỗ này cũng không có vấn đề gì, nhìn anh trượt thì em cũng rất vui vẻ."

"Như vậy sao được, có chuyện gì cũng không ở bên cạnh vợ thì sao vui vẻ được?"

Nghe lời của anh, tôi lại cảm động.

***

Lần đáp máy bay trở về Hongkong từ nước Mĩ với Văn Thông, từ lần trước vô tình gặp được trên máy bay đến bây giờ, cuối cùng hơn một năm, chúng tôi từ người xa lạ (chính xác nói không hơn người xa lạ) đến bạn bè, đồng nghiệp, người yêu, cuối cùng đi tới vợ chồng, là trời cao sắp xếp, tóm lại đó là duyên phận, tôi lại là chủ nợ của anh, nợ máu.

Gặp qua cha mẹ, hành lễ xong, chúng tôi trở lại nhà của mình, khi đi vào phòng khách, thì bị Văn Thông gọi lại, tôi thấy anh để cho mình ngồi trên xe lăn, mở rộng hai tay về phía tôi, tôi đi tới trước người của anh, anh kéo tôi ngồi ở trên đùi của mình, dịu dàng nói với tôi : "Xin cho anh ôm cô dâu của anh vào động phòng thôi."

Trong lòng vui vẻ muốn chết, lại làm ra vẻ mặt rất khoa trương.

"Còn động phòng nữa?"

"Em chạy không thoát." Văn Thông thật chặt ôm tôi, sẽ đưa mở tay nói:

"Vợ ơi, em nhắm mắt lại đi, anh muốn bắt đầu rồi."

Đôi tay ôm cổ của anh thật chặt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Văn Thông chậm rãi đẩy xe lăn, dẫn tôi vào động phòng,

"Có thể mở mắt, vợ ơi."

Từ từ mở hai mắt ra, miệng của tôi cũng mở lớn.

Tôi thấy được mèo mập cực to, hai con mèo đáng yêu, hạnh phúc rúc vào bên hồ, chính là chúng tôi trong ngày tân hôn đó, Văn Thông vẽ đấy, còn có chữ của chúng tôi.

Đôi mắt của tôi bắt đầu sáng lên, trong miệng không ngừng nói:"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?"

"Cảnh sắc ngày đó rất khó quên đối với chúng ta, để cho nó vĩnh viễn đều làm bạn của chúng ta đi." Văn Thông dịu dàng nói, bắt đầu hôn tôi.

Trong khi hôn hít mãnh liệt, tôi hạnh phúc gật đầu, cũng hứa cho anh tất cả của mình, em yêu anh, Lương Văn Thông tiên sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.