Bầu không khí vui vẻ trong xe dừng lại khi tới nhà của tôi, chờ A Ben lấy xe lăn ra, giúp đỡ Văn Thông chuyển từ trong xe qua xe lăn, tôi cũng xuống xe theo.
"A Ben, bây giờ phiền anh tới công ty cầm tài liệu tới đây giúp tôi." Văn Thông lịch sự nói. Vì anh vừa mới nhận được điện thoại của công ty, nói có tài liệu gấp chờ anh ký tên.
Tôi chính là yêu Văn Thông như vậy, đối xử với ai cũng nho nhã lễ độ khiến người ta cảm thấy rất thân thiết, đến bây giờ tôi vẫn không thể tưởng tượng ra Văn Thông đã từng mắc chứng tự bế.
Nhìn xe đi xa, chúng tôi liền đi về phía nhà tôi, bây giờ tôi một chút cũng không quan tâm đến màu của đôi giày kia, chỉ yên lặng đi bên cạnh Văn Thông, từ chỗ này đến cửa nhà tôi có dốc, cho nên Văn Thông phải dùng nhiều sức hơn để đẩy xe lăn, tôi nhìn thoáng qua anh, cuối cùng vẫn chọn im lặng đi bên cạnh anh, để mặc anh "đi".
Tôi đẩy cổng nhà ra, lại cảm giác được Văn Thông vẫn chưa theo kịp, quay đầu nhìn lại thấy anh lâm vào hoàn cảnh khó khăn là bị ngăn cản bởi bậc thềm trước cổng, anh đang dùng lực đẩy mạnh xe lăn, cố gắng lên bậc thềm đó nhưng vẫn luôn không thành công, tôi đi tới, đứng trước mặt anh, kéo hai bên sườn của xe lăn, nói với anh một câu:
"Chúng ta cùng nhau dùng sức."
Văn Thông không nói gì, chỉ gật đầu một cái với tôi, sau đó liền cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-sang-cua-doi-anh/2038801/quyen-1-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.