Hôm nay Văn Thông sao vậy, hình như hơi khẩn trương, cái gì cũng tốt nhưng không quyết định được, ngay cả mặc quần áo gì cũng do dự, bản thân đứng trong phòng thay đồ đã lâu mà chưa ra, tôi tò mò đi qua đó xem.
"Anh đang làm gì đấy? Sao ở bên trong lâu vậy."
"Tại sao không gọi là chồng? Bây giờ anh chỉ thích cách gọi đó."
"Không phải gọi lúc không có ai sao? Gọi nhiều quá em sẽ nghiện đó."
"Khỉ con, vẫn gọi là chồng đi."
"Vậy bây giờ em có thể gọi anh là chồng tinh tinh chứ?"
"Thật khó nghe, không biết tên của em là star trong chữ Tinh sao, mọi người còn tưởng rằng anh là go¬ril¬la tinh tinh đấy. Em muốn chồng tinh tinh sao?" Văn Thông oán trách.
"Em mặc kệ, You’re my star. Em thích gọi anh là chồng tinh tinh."
"Ai, anh nói không lại em, tùy em thích đi."
"Chồng, anh làm gì mà ở trong đó lâu vậy?" Mặc dù tôi tranh với anh, nhưng vẫn gọi theo sở thích của anh.
"Dễ nghe biết bao, thật biết nghe lời, anh ở trong này đang suy nghĩ buổi tối nên mặc quần áo gì đi gặp anh họ của em?"
"Lạ nha, sao em có cảm giác anh gặp anh ấy còn khẩn trương hơn gặp ba mẹ em vậy?"
Văn Thông nghe tôi nói như vậy, dừng tay đang tìm quần áo lại, quay qua nhìn tôi, bản thân cũng hơi tò mò nói: "Phải ha, anh đi gặp chú dì thật sự không khẩn trương chút nào."
"Vậy anh gặp anh họ của em thì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-sang-cua-doi-anh/2038763/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.