Văn Thông ôm tôi thật chặt, khiến cho tôi bây giờ quên sạch tất cả những chuyện không vui trước kia, tôi dụi dụi vào người anh giống như một con mèo vậy, để thêm gần kề anh hơn, tìm một vị trí thoải mái, cuộn vào lòng anh, Văn Thông nhẹ nhàng hôn lên tóc, trán, mũi tôi, anh dịu dàng hôn, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của tôi, tôi bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, ngẩng đầu lên tìm kiếm đôi môi mềm mại của anh.
Môi của chúng tôi rốt cuộc cũng chạm vào nhau, giống như hai thỏi nam châm hút lấy nhau vậy, chúng tôi cũng có thể nghe rõ nhịp đập con tim của đối phương, như được tiếp thêm năng lượng, nhưng đột nhiên trước mắt tôi lại thoáng hiện lên hình bóng của Rosa, tôi chợt đẩy anh ra, vùi đầu ở cổ anh, nhỏ giọng nói: "Anh không thể nói cho em biết chuyện của anh và cô ta sao?"
Bầu không khí trong phòng đông cứng lại, không có một tiếng động gì cả, chỉ chốc lát sau, Văn Thông lại ôm tôi vào trong ngực, tôi nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, bảo bối, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi."
Bởi vì tôi không nghe được câu trả lời như ý muốn, buồn bực xoay người ra chỗ khác, Văn Thông lại tăng thêm sức lực không để cho tôi thành công, "Hãy ngoan ngoãn ngủ đi, hôm nay anh mệt quá rồi, đợi ngày mai tỉnh lại, anh sẽ kể tất cả mọi chuyện trước kia cho em nghe, được không?"
Tôi quả thật cảm thấy trong giọng nói Văn Thông tràn ngập mệt mỏi, nên lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-sang-cua-doi-anh/2038760/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.