Chương trước
Chương sau
Edit: Fraye

Beta: TieuKhang

Đêm đó sau khi tạm biệt, tôi nhìn gia đình họ rời đi, cuối cùng Lương Văn Thông quay đầu lại nhìn tôi thật lâu, ánh mắt của anh như muốn nói gì đó với tôi, nhưng tôi không thể nào hiểu được.

Một tuần sau đó, tôi luôn ở suốt trong nhà không đi đâu cả, cũng không đến công ty Lương Văn Thông làm việc. Ba tôi có hỏi tính chừng nào sẽ đi làm, nhưng tôi viện cớ trong người vẫn còn khó chịu nên chưa thể đi làm được. Lương Văn Thông có nhắn tin cho tôi, vì anh có hỏi thăm ba tôi nên biết tôi không khỏe, bảo tôi chừng nào khỏe lại rồi hãy đi làm, nhớ chú ý nghỉ ngơi cho khỏe.

Hôm nay là chiều chủ nhật, tôi đang ở trong phòng nhàm chán lướt web thì điện thoại di động vang lên, tôi nhìn thấy một dãy số lạ không có quen.

"Alô, Joyce à? Tôi là Thomas."

"Tôi đây, anh dùng số nào mà lạ quá vậy?"

"Đây là số điện thoại ở văn phòng của tôi."

"Hôm nay là chủ nhật, mà anh vẫn còn ở công ty làm thêm giờ sao." Tôi có chút giật mình nói.

"Không còn cách nào khác, có nhiều việc cần tôi giải quyết quá." Giọng của anh có vẻ hơi mệt mỏi.

"Anh đừng làm việc quá sức, cả ngày nay anh đều ở công ty sao?"

"Tôi không sao, cô thấy khỏe chưa?"

"Tôi đã khỏe rồi." Tôi nhỏ giọng nói.

"Vậy ngày mai cô có thể đến công ty làm việc không? Công ty đang có một dự án quảng cáo tôi muốn cô tham gia, tôi thấy cô có thể học hỏi thêm một số thứ đấy."

"Được, ngày mai sẽ tôi đến công ty. Hôm nay anh ăn cơm chưa?"

"Buổi sáng tôi có ăn ở nhà một chút." Anh qua loa nói.

"Vây bây giờ anh chưa rời khỏi công ty đâu phải không?" Tôi vừa hỏi, vừa cầm túi xách của mình lên chạy xuống dưới lầu.

"Sao vậy, cô muốn đến đây sao?" Anh nâng cao giọng hỏi.

"Đúng lúc tôi đến gần chỗ công ty anh, thuận tiện mang cho anh chút đồ ăn, anh muốn ăn gì?"

"Vậy làm phiền cô quá, tôi ăn gì cũng được." Trong giọng nói có chút vui vẻ.

"Mấy ngày nay anh ở nhà một mình à, không có người giúp việc sao?" Tôi hỏi tiếp.

"Ừm. Tôi mời người giúp việc theo giờ, hôm nay bà ấy xin nghỉ."

"Vậy anh ở đó chờ tôi nha." Tôi đi ra khỏi cửa.

Bởi vì ở khu Trung Hoàn không cho đậu xe, nên tôi phải bắt taxi đi.

"Được, cô không cần phải gấp, tôi sẽ ở đây chờ cô." Anh dịu dàng nói.

"Ừm."

Tôi đến một quán mì hoành thánh nổi tiếng ở Trung Hoàn mua cho anh và tôi mỗi người một phần, rồi đến công ty của anh.

Khi tôi mang đồ ăn đến địa chỉ công ty anh theo như trên danh thiếp, nhìn công ty anh mà miệng tôi ngoác rộng ra. Sao lại trống trơn thế này.

Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho anh, chuông điện thoại vừa vang lên một hồi liền có người bắt máy.

"Thomas, sao công ty anh lại trống trơn vậy, tôi đi đúng địa chỉ ghi trên danh thiếp mà?"

"Oh my God, I’m so sorry, Joyce. (Ôi chúa ơi, tôi xin lỗi Joyce) Tôi quên nói cho cô biết, công ty của tôi đã chuyển đến tòa nhà của ba cô rồi. Thành thật xin lỗi." Anh ở đầu dây bên kia hình như rất gấp gáp.

"Không sao đâu, anh cứ ở đó chờ tôi đi, tôi sẽ đến đó ngay, anh hãy gửi tin nhắn cho tôi biết anh ở lầu mấy đi." Tôi trấn an anh.

"Được, thành thật xin lỗi."

"Anh Lương Văn Thông, anh có thể dừng nói xin lỗi được không vậy, nếu không tôi sẽ lập tức bỏ về đấy."

"Được, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô ngay, tôi chờ cô."

Một câu "Tôi chờ cô" của anh khiến tôi hận không thể bay đến bên cạnh anh ngay lập tức, tôi thật sự điên cuồng hết nói nổi rồi.

Chờ đến khi tôi tới thang máy của tòa cao ốc, nhân viên an ninh yêu cầu tôi ghi tên của mình và tên công ty tôi tới. Tôi thấy trên bảng đăng ký có tên của Thomas Leung, mười giờ rưỡi anh đã có mặt tại công ty rồi. Tôi lắc đầu thầm nghĩ, anh thật đúng là một kẻ cuồng công việc mà.

Vừa đi ra khỏi thang máy rồi quẹo phải, tôi lấy điện thoại ra xem tin nhắn anh gửi cho tôi, vừa ngẩng đầu thì thấy anh chống nạng từ bên trong đi ra, hôm nay anh không mặc tây trang, chỉ mặc đồ thuờng ngày, khi thấy tôi anh liền nhoẻn miệng cưòi.

"Làm sao anh biết đuợc tôi đã đến nơi rồi?" Tôi tò mò hỏi.

"Nhân viên an ninh ở lầu dưói gọi điện lên cho tôi."

"Công ty của anh chuyển đi bao giờ thế, sao tôi không biết, cũng may hôm nay tôi có tới đây, nếu không ngày mai nhất định tôi sẽ tới trễ mất." Tôi may mắn nói.

"Xin lỗi cô nhé, đều là lỗi của tôi, quên nói cho cô biết." Lương Văn Thông lại bắt đầu nói xin lỗi.

“Xem anh kìa, đây là lần thứ ba anh nói xin lỗi rồi đấy." Tôi nhìn anh trách móc.

"Được, không nói nữa. Joyce, cô mang đến cho tôi món gì thế, khi nghe cô mang đồ ăn đến dạ dày tôi bắt đầu réo ầm ĩ rồi đây." Văn Thông anh vậy mà mong ngóng đồ ăn đến không thể đợi được.

"Anh mà cũng biết đói sao, anh là người cuồng công việc không còn biết thời gian mà, lúc nãy tôi có liếc nhìn sổ ghi chép, thấy anh Lương đây hôm nay mười giờ mà đã có mặt rồi."

"Cuồng công việc gì chứ, tôi là người có số khổ mà."

"Số anh mà số khổ ấy à, vậy chắc bao nhiêu người trên đời này khỏi sống luôn quá. À phải, chúng ta ăn ở đâu đây?"

"Đến phòng làm việc của tôi đi." Anh đưa tay ra sau lưng tôi vỗ một cái.

Tôi theo anh đi đến phòng làm việc.

"Chúng ta cứ ngồi trên ghế sofa ăn đi Joyce."

"Được." Tôi đem mì hoành thánh đặt lên bàn, mở nắp hộp thức ăn ra nói: "Thomas, mau ăn đi, nếu nguội sẽ ăn không ngon đâu."

"Cô thì sao? Chẵng lẽ để tôi ăn một mình ư?" Lương Văn Thông ngồi xuống ghế sofa.

"Tôi cùng ăn với anh, ở phòng anh có cái gì uống không, tôi sắp chết khát tới nơi rồi."

"Ở chỗ tôi chỉ có café và trà thôi, cô muốn uống gì?" Anh vừa nói vừa lấy cây nạng chuẩn bị đứng dậy.

"Anh đừng đi, để tôi tự lấy, anh muốn uống gì?"

"Uống trà đi. Cảm ơn cô."

Tôi chạy đến quầy bar mini trong phòng làm việc rót hai ly trà bưng lại, có thể do nhìn thấy trà nóng nên tôi cũng cảm thấy nóng theo. Tôi lại hỏi: "Thomas, anh không có thứ nước uống lạnh lạnh nào khác sao?"

"Vậy thì tôi chỉ có nước suối thôi. Không còn thứ gì khác cả." Anh hơi ngượng nói.

"Nước suối cũng được, chỉ cần có đá là được, tôi nóng quá."

"Joyce, cô mở máy lạnh lên đi, tôi có một mình nên không có mở."

"Thôi được rồi, tôi không muốn chốc nữa lại thấy anh phải khó chịu. Tôi uống chút nước lạnh là cũng đuợc."

Tôi thấy trên mặt anh lại có vẻ băn khoăn, bèn nói: "Nói trước nhé, không đuợc nói xin lỗi nữa, mau ăn đi thôi."

Anh nhìn tôi không nói gì nữa mà bắt đầu ăn mì.

Đến khi cả hai chúng tôi đều ăn xong, tôi thuận tay dọn dẹp mấy hộp đồ ăn trên bàn, xong vứt tất cả vào thùng rác. Sau đó hỏi Thomas nhà vệ sinh ở đâu, tôi muốn đi rửa tay.

Tôi rửa tay xong quay lại thì nhìn thấy Lương Văn Thông đang dùng khăn giấy lau bàn sạch sẽ, anh thấy tôi bước ra liền nói: "Joyce, tới uống chút trà đi."

"Được." Tôi vui vẻ đi qua ngồi xuống, có lẽ do đã quen ngồi ghế sofa loại mềm, tôi vô tư thả người ngồi mạnh xuống và nghe thấy một tiếng động nhỏ.

"Cô đụng trúng cái gì rồi à, có đau không? Thật xin lỗi, tôi không ngồi được sofa loại mềm."

"Lần thứ tư rồi đấy, nếu lần nào anh cũng xin lỗi tôi như thế này, nói thật tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa. Do tôi sơ ý thôi, vì khi nãy ngồi cũng không thấy nó quá cứng." Tôi ngồi bên cạnh anh tự nhiên nói.

Chúng tôi cứ ngồi như vậy, không ai nói chuyện với ai, cuối cùng anh nói: "Joyce, tôi còn chút việc phải làm, cô có muốn đi đâu chơi không? Hay vẫn ở đây?"

"Anh nói thật lòng nhé, tôi ở đây có quấy rầy gì anh không?" Tôi thử dò hỏi.

"Làm gì có chứ." Anh lấy cây nạng chống đứng dậy, từ từ đi tới sau bàn làm việc ngồi xuống.

"Anh có muốn tôi ở lại đây không?" Tôi rèn sắt khi còn nóng hỏi tiếp.

"Ừ, đương nhiên là tôi muốn rồi." Anh thấp giọng nói.

"Vậy thì tôi sẽ ở lại đây, tôi lười phải đi ra ngoài." Tôi nói.

"Được, ở chỗ tôi có rất nhiều sách, cô tự nhiên xem nhé, cũng có thể dùng Notebook của tôi để lên mạng, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết xong công việc."

"Anh cứ làm việc của anh đi, cứ mặc kệ tôi, nếu không tôi sẽ rất ngại khi ở đây làm phiền anh."

"Được, cô cứ tự nhiên." Anh vừa nói vừa đeo mắt kính bắt đầu xử lý đống tài liệu trên tay.

Tôi đứng truớc tủ sách của anh chọn một cuốn sách nói về quảng cáo, sau đó ngồi xuống ghế sofa đọc. Thỉnh thoảng tôi cũng len lén nhìn anh, anh làm việc rất nghiêm túc, vẻ mặt chuyên chú, khác hoàn toàn với những lúc anh nói chuyện với tôi, dáng vẻ này của anh khiến người ta phải kiêng dè.

Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua. Sắc trời đã tối, ánh sáng trong phòng làm việc dần dần sẫm lại, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh cũng đang nhìn đến tôi.

"Nhanh thật, mới đó mà trời đã tối rồi. Tôi đi mở đèn."

“Để cô buồn chán suốt cả buổi trưa, tôi sẽ xong ngay đây."

"Anh đang làm gì thế?" Tôi hỏi.

"Là công ty muốn tổ chức một hội nghị diễn đàn kinh tế ở Bắc Kinh, thứ tư tôi lại phải đi Bắc Kinh rồi."

"Vậy tôi đến công ty làm việc chưa tới hai ngày là anh phải đi công tác rồi à."

"Cho nên tôi muốn cô ngày mai tới công ty, tôi sẽ giới thiệu cô gặp mặt một vài đồng nghiệp."

Tôi không lên tiếng.

Anh thấy tôi im lặng nên nói tiếp: "Joyce, tôi cho cô xem cái này, là trọng trách cô giao cho tôi đấy, nhưng chỉ có thể cho cô xem một tấm thôi."

"Việc gì cơ?" Tôi nghi ngờ hỏi.

"Cô đã quên rồi à, sớm biết như vậy thì tôi đã không nghiêm túc làm cho cô. Cô đã quên gia đình mèo béo rồi sao?"

"Đúng rồi ha, tôi muốn xem, một tấm cũng đuợc."

Anh đem cuốn tập vẽ của mình đến cho tôi xem, còn dùng kẹp giấy kẹp lại, đưa sang cho tôi xem còn nói: "Cô nhớ giữ lời đó, chỉ đuợc nhìn một trang mà thôi. Không đuợc nuốt lời."

Tôi giơ tay lên nói: "Anh yên tâm, tôi nói được sẽ làm được."

"Vậy cô xem đi."

Sau khi thấy bức tranh anh vẽ tôi lại bắt đầu cười không ngừng. Anh vẽ hai con mèo mập ú mặc áo cặp Polo T-shirt màu trắng, ngồi trong một chiếu xe thể thao nhỏ xíu, con mèo lái xe còn mang một cặp kính mát nho nhỏ, có lẽ vì xe chạy với tốc độ khá nhanh, cho nên lông của hai con mèo đều bay nguợc về phía sau, con mèo ngồi kế bên bởi vì quá sợ hãi mà hai tai dựng đứng cả lên thậm chí còn há mồm rất lớn. Buồn cười không chịu được.

"Anh Lương Văn Thông, anh thật lợi hại, tôi ngưỡng mộ anh thật đó." Tôi chắp tay cung kính bái phục anh.

Hành động này của tôi cũng đã chọc anh cười ha ha.

"Tôi rất bái phục anh...Anh nhất định phải dạy tôi vẽ đấy nhé, tôi yêu bọn chúng chết mất."

"Được, có thời gian tôi sẽ dạy cho cô, nhưng có vẽ đuợc hay không còn tuỳ thuộc vào tài năng của cô nữa."

Bị tôi quậy cho một trận, anh cũng không làm việc nổi nữa, nên chuẩn bị dọn dẹp tài liệu, đem chúng bỏ vào cặp tài liệu của mình.

"Anh không làm việc nữa sao?" Tôi thấy anh đã cầm cặp tài liệu lên.

"Đem về nhà làm, bây giờ chúng ta đi ăn cơm thôi." Anh cầm nạng đứng lên, anh hất cằm về phía cửa, ý bảo đi thôi.

Tôi lấy túi xách của mình bước theo anh ra ngoài.

Dùng xong bữa ăn tối ở nhà hàng Rose, chúng tôi chuẩn bị về nhà.

"Hôm nay chúng ta phải ngồi taxi thôi, tôi không lái xe."

"Hôm nay tôi có lái xe, không biết tôi có vinh hạnh mời cô kiểm tra kỹ thuật lái xe của mình không nhỉ?"

"Anh lái xe? Không gặp anh một thời gian, anh thật có quá nhiều thứ khiến tôi phải kinh ngạc." Lời vừa nói ra, tôi liền cảm thấy có chút không đúng, sao tôi lại muốn biết chuyện của anh cơ chứ. Tôi cúi đầu.

"Là sơ sót của tôi." Lần này anh không nói thật xin lỗi nữa.

Chúng tôi tới bãi đậu xe, đi tới chỗ đậu xe dành cho người khuyết tật. Xe của anh là một chiếc BMW X5 màu xanh ngọc, anh giúp tôi mở cửa, đợi tôi ngồi xong liền đóng cửa lại, sau đó đi qua phía bên kia, tự mình ngồi vào xong thì đem cặp nạng bỏ ra phía sau. Thấy tôi thắt chặt dây an toàn, anh cũng thắt cho mình, tựa như lần trước tôi nói với anh: "Xong chưa, Joyce, tôi khởi động nhé."

Xe của anh đã đuợc cải tạo lại, toàn bộ đều dùng tay để điều khiển. Nhìn động tác tay của anh điều khiển xe rất nhuần nhuyễn. Kỹ thuật của anh rất tốt, nhưng tôi cảm thấy vẫn còn hơi cứng, như biết được sự nghi ngờ của tôi, nên anh nói: "Đây là lần thứ hai tôi lái xe ở bên này, vẫn còn chưa thích ứng được. Lái xe ở bên này, rất khác khi lái xe ở Mỹ, hơn nữa đuờng xá cũng không quen thuộc, tôi chỉ biết đuờng từ nhà đến công ty mà thôi."

Tôi gật đầu bày tỏ như đã hiểu ý anh.

Rất nhanh xe đã dừng ở trước nhà tôi, lúc tôi đang muốn xuống xe, anh hỏi: "Joyce, ngày mai cô có muốn tôi tới đón cô không?"

Tôi vội lắc đầu nói: "Thôi đừng, tôi không muốn vừa mới đi làm ngày đầu tiên đã mang đến tin đồn xấu đâu, việc này sẽ khiến mọi người coi thường năng lực làm việc của tôi đấy."

"Vậy mai cô phải dậy sớm chút nhé." Anh dùng tay véo mặt tôi.

Hành động của anh khiến trái tim tôi bắt đầu đầu chộn rộn lên, nhưng tôi không hề né tránh anh mà nhoẻn miệng cười với anh.

"Không thành vấn đề, có thể tới công ty của thần tuợng tôi làm việc, tôi mong đợi còn không hết nữa là."

Anh nhìn dáng vẻ hưng phấn của tôi, cũng cười vui vẻ, "Vậy cô ngủ sớm chút nhé." Anh rất dịu dàng nói.

"Ừm, tôi vào đây, anh cũng đừng làm việc quá muộn đó." Tôi nhìn anh nói.

"Cô yên tâm, sẽ không đâu. Ngủ ngon, Joyce."

"Ngủ ngon, anh đừng xuống. Tự tôi đi vào nhà được."

"Được, tôi nhìn cô đi vào rồi đi."

"Ừm." Tôi mở cửa bước xuống, vẫy vẫy tay với anh rồi bỏ chạy vào nhà.

Lần nào cũng vậy, sau khi chào tạm biệt với anh xong tôi liền thật nhanh chạy về phòng mình, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, tôi thấy xe anh vẫn còn dừng ở truớc cửa nhà tôi.

Tôi nhanh chóng mở đèn lên, mở cửa sổ ra, hướng về phía anh ngoắc ngoắc, anh cũng từ cửa sổ xe vươn tay ta vẫy lại rồi mới bắt đầu khởi động xe lái về phía đối diện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.