Đã hai tuần kể từ khi Cố Vương Khiêm sang nhà riêng ở, cũng từ lúc đó anh liền trở nên kén ăn. Đi khắp nhà hàng này đến nhà hàng khác vẫn không thể tìm kiếm được mùi vị mà anh mong muốn.
"Này, sao dạo này sắc mặt cậu kém thế, lại không ăn uống đầy đủ à." Quý Vương nhìn khuôn mặc hốc hác của Cố Vương Khiêm mà có chút lo lắng.
"Ừm, không hợp khẩu vị." Cố Vương Khiêm mệt mỏi phê duyệt tài liệu.
"Ô, cái miệng kia của cậu bị người ta nuôi thành khó ở rồi à."
"Cẩn thận lời nói một chút."
"Ha ha, vậy là đúng rồi. Hay để tôi gọi một cuộc cho người ta đưa đồ ăn cho cậu nhé, sáng nay cậu vẫn chưa ăn gì còn gì." Quý Vương mở điện thoại lên mới phát hiện mình không có số vợ của cái tên kia.
"Này, số của cậu ấy là gì."
"Sao tôi phải nói cho cậu biết."
"Tôi là đang nghĩ cho cái thân tàn kia của cậu đấy, mà cậu ta tên gì nhỉ?"
"Tiêu Viễn An."
Hừm, Tiêu Viễn An sao, sao cứ cảm thấy hơi quen quen.
"Còn số?"
"Không có."
"Xí, keo kiệt vậy. Không cho thì thôi." Quý Vương bĩu môi, trong đầu là 7749 kiểu nói xấu Cố Vương Khiêm.
"Không nói chuyện với cậu nữa, tôi còn có việc đi trước đây."
Quý Vương nhanh chóng rời khỏi công ty chạy đến tiệm cà phê của Vương Vũ Phong đang làm.
"Xin chào, tôi muốn một ly cappuccino uống ở đây."
Vương Vũ Phong nhìn thấy người đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-sang-cua-anh-meo-tam-the/2894253/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.