Từ sau đêm hôm đó Vương Vũ Phong chưa gặp lại Quý Vương lần nào, hình ảnh cơ thể nhỏ bé đó vẫn luôn hiện lên trong tâm trí Vương Vũ Phong. Hắn dần có vài suy nghĩ lo cho Quý Vương mà chính bản thân hắn cũng không biết.
Cầm điện thoại trên tay, Vương Vũ Phong muốn gọi điện hỏi thăm Quý Vương nhưng không thể. Tiêu Viễn An vẫn đang phụ giúp ở tiệm cà phê, cậu thấy lúc nào Vương Vũ Phong cứ thất thần nhìn điện thoại thì không biết nên làm gì.
"Thu Uyển nè, anh Vũ Phong bị làm sao thế."
"Em cũng không biết, anh ấy như vậy từ mấy ngày trước rồi."
Thu Uyển nhỏ giọng thì thầm với Tiêu Viễn An, cô bé cũng không hiểu được Vương Vũ Phong mấy bữa nay bị gì.
Tiệm hôm nay cũng không đông khách nên Tiêu Viễn An kéo Thu Uyển qua một bên ngồi nói chuyện. Bỗng cửa tiệm mở ra, tiếng giày giẫm lên sàn nhà vang lên tiếng động thu hút sự chú ý của mọi người.
Vương Vũ Phong nghe thấy tiếng thì ngẩng lên nhìn, Tiêu Viễn An chưa kịp nói gì liền thấy Vương Vũ Phong lao ra đứng trước mặt người đó.
Quý Vương chỉ muốn mua ly cà phê thôi, sao giờ lại như thế này chứ. Vương Vũ Phong lúc thấy Quý Vương liền cầm tay anh kéo ra khỏi tiệm, kế bên tiệm chính là con ngõ nhỏ. Quý Vương bị đẩy dồn vào góc tường không thể thoát ra được, nhìn khuôn mặt đang tức giận kia Quý Vương mà không thốt nên lời
"Cậu đang làm gì vậy?"
Quý Vương cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-sang-cua-anh-meo-tam-the/2894136/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.