Cố Vương Khiêm bị vây quanh bởi một vòng người cảm thấy rất khó chịu, anh chỉ muốn ở cùng Tiêu Viễn An thôi chứ.
"Chúng ta vào ăn cơm thôi." Đinh Kiều từ phòng bếp nói vọng ra, Tiêu Viễn An đang bày thức ăn ra.
Nghe vậy vòng vây người mới tản ra bớt, Cố Vương Khiêm thầm thở phào hít lấy không khí trong lành rồi mới cất bước vào phòng ăn.
Trên bàn đều là do một tay Tiêu Viễn An nấu, mùi vị không chê vào đâu được. Ai ai cũng cắm mặt ăn không một ai chú ý tới hai con người tơ trẻ bên kia.
Cố Vương Khiêm gắp một miếng thịt kho tàu cho Tiêu Viễn An, Tiêu Viễn An nhìn thấy một cục mỡ to bự đang nằm chình ình trên bát cơm thì quay sang nhìn anh.
Cái con người không tinh tế này.
Sau đó Cố Vương Khiêm chỉ thấy cục mỡ ở trên bát Tiêu Viễn An đã chuyển sang nằm trong bát mình. Thật rợn người.
Một ngày vui vẻ cứ thế trôi qua ở nhà mẹ đẻ, Tiêu Viễn An vui vẻ trở về nhà cùng Cố Vương Khiêm. Tết năm nay là một cái Tết mà cậu thích nhất.
"An An à, chúng ta đi đến một nơi này nhé."
Giọng điệu của Cố Vương Khiêm vẫn lạnh lùng như cũ nhưng cách anh nói khiến cậu cảm thấy Cố Vương Khiêm đã trở nên dịu dàng hơn.
"Được."
Tiêu Viễn An nhìn khung cảnh trôi nhanh ngoài của sổ, bây giờ đã là hoàng hôn, đường chân trời như cái miệng lớn chuẩn bị nuốt chửng mặt trời nóng rực kia.
Chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-sang-cua-anh-meo-tam-the/2894131/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.